Phi Điển Hình Cứu Rỗi

Chương 108



Edit: Ry

Thích tư thế gì?

Cảnh Tầm mất khả năng suy nghĩ, đứng đực tại chỗ, không biết phải làm gì.

Rốt cuộc có phải như gã nghĩ không, có đúng không, hay là cái khác?

Cảnh Tầm rất ít giao tiếp với người khác, căn bản không có năng lực suy nghĩ quá phức tạp, mà còn gặp loại chuyện này, còn là đứng trước mặt Lâm Chức.

Có trời mới biết bây giờ gã mơ tưởng gọi điện thoại cỡ nào, gọi cho ba mẹ, gọi cho Thường Vũ Hàm, gọi cho ai cũng được. Ai đó làm ơn nói cho gã biết đây có phải là tín hiệu không!

"Em không cần lấy màu hay giấy vẽ à?"

Lâm Chức nhắc nhở Cảnh Tầm, Cảnh Tầm vội vàng đáp lời, đi nhanh tới chỗ tủ màu.

Trên thực tế đầu gã trống trơn, căn bản không biết muốn vẽ cái gì. Ngoài mấy lần luyện kĩ thuật cơ bản, gã chưa từng vẽ chân dung cho ai.

"Như vậy có được không, hay là thế này em vẽ sẽ dễ hơn?"

Lâm Chức đổi tư thế ngồi, chuyển sang ngồi quỳ trên ghế sô pha.

Tay y đặt trên mặt ghế rộng rãi mềm mại, khiến nó hơi lõm xuống, nửa người trên rất tự nhiên vươn về phía trước, áo len xanh sẫm theo trọng lực rủ xuống.

Quần áo dán sát vào người, phần eo hơi lõm.

Những đường cong mỹ lệ nhẹ nhàng lay động, dễ dàng cướp đi sự chú ý của người họa sĩ.

Cảnh Tầm tin chắc là Lâm Chức đang quyến rũ mình, động tác và ngôn ngữ của y không nhất trí, từng ánh mắt từng lời đều đang khiêu khích thần kinh của gã.

Nhưng Cảnh Tầm lại không dám chắc, gã không biết liệu mình có được phép... Gã nhìn Lâm Chức chằm chằm, nỗ lực tìm kiếm đáp án.

01 khẽ lắc đầu, nhìn đi, thằng bé sốt ruột muốn chết rồi.

Mặc dù không thích Vi Cẩm Vinh, nhưng 01 cũng phải đồng ý với vài lời hắn nói.

Thấy chưa, bị đàn ông hư đùa bỡn trong tay.

Lâm Chức nằm nghiêng trên sô pha, mỉm cười: "Vẽ tranh chắc sẽ lâu lắm nhỉ, tư thế kia anh không giữ được lâu đâu, để thế này đi cho tiện. Em vẽ đi, nếu muốn anh làm động tác khác thì cứ nói."

Đại não bị quá tải của Cảnh Tầm tiếp nhận tin tức có chọn lọc, như một cái máy gian nan vận hành.

Dụ dỗ ẩn trong nụ cười, đóa hoa vờ như mình vô hại, tản phấn hoa mê hoặc con mồi, bao trùm lấy thế giới.

Cảnh Tầm đứng trước tủ màu, lại không mở ra lấy vật liệu vẽ tranh. Trên thực tế, gã bây giờ không thể đặt tâm trí vào việc mình từng yêu nhất.

Phòng khách trong chiều thu tràn đầy nắng ấm, hệ thống sưởi xua đi cái lạnh và ẩm ướt, khiến không khí trở nên khô ráo.

Cảnh Tầm cúi xuống cầm tay Lâm Chức, áp vào má mình.

"Xin lỗi, bây giờ em không thể tập trung vẽ tranh được. Đầu óc của em đang rất hỗn loạn, nó bị anh lấp đầy rồi."

Cảnh Tầm cũng không biết mình muốn làm gì, không phải gã nhất quyết muốn làm chuyện đó với Lâm Chức vào giờ phút này. Chỉ là gã không nghĩ được, không thể nghĩ được bất cứ thứ gì. Gã chỉ muốn ở bên Lâm Chức, dính lấy y, làm gì cũng được.

Đôi mắt màu xanh xám tràn ngập những xúc cảm phức tạp, vượt qua tình dục, khao khát nhiều hơn nữa.

Khát vọng đậm đặc, lời lẽ chân thành tha thiết là chất xúc tác tốt nhất.

Lâm Chức dùng tay còn lại lấy điện thoại, nhanh chóng lướt trên màn hình.

Cảnh Tầm tưởng là Lâm Chức giận, trong lúc bất an nôn nóng, lại nhìn thấy Lâm Chức bấm vào giao diện quen thuộc.

Ứng dụng mua sắm của siêu thị cỡ lớn trong khu dân cư, đây là thứ gã dạy y cách dùng.

"Anh muốn mua gì?"

"Đồ thiết yếu, chẳng lẽ nhà em có à?"

Lâm Chức giơ điện thoại cho Cảnh Tầm xem, bôi trơn cao cấp và các loại bao hương vị khác nhau.

Lâm Chức là kiểu người hưởng lạc, loại chuyện này thì chắc chắn là y phải có ham muốn, và y phải sướng thì mới làm.

Cơ thể hiện giờ của y không được thuận tiện như cơ thể hồ yêu ở thế giới trước, tóm lại nằm trong phạm trù đàn ông bình thường, nên cần chuẩn bị cẩn thận.

Cảnh Tầm đã ở bờ vực mất lí trí, bé đáng yêu này không cưỡng lại được cám dỗ, cũng không có khả năng kiềm chế bệnh tật của bản thân, e là lát nữa sẽ nổi điên.

Tuy là y không ngại cùng Cảnh Tầm rơi xuống, thả tự do cho mặt tối của mình, nhưng cái này chắc chắn không bao gồm đau đớn trong lúc làm chuyện đó.

Cảnh Tầm thành thật lắc đầu, nhà gã chưa bao giờ có thứ này.

Gã hưng phấn nhìn Lâm Chức nhấn đặt hàng, nhưng khi thấy giao diện thanh toán ghi chú thời gian giao hàng, Cảnh Tầm lại ngăn không cho Lâm Chức xác nhận.

"Quá chậm, em đi mua sẽ nhanh hơn."

Thế mà phải chờ tận 15 phút, 5 phút Cảnh Tầm cũng không muốn chờ.

Lâm Chức ngạc nhiên, cái này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của y. Y không ngờ lần đầu Cảnh Tầm chủ động ra ngoài lại là vì đi mua mấy thứ này.

Y không gọi Cảnh Tầm lại, thật ra là không gọi kịp, vì nói xong gã đã đứng phắt dậy lao ra ngoài.

"Đúng là bé ngốc đáng yêu."

Lâm Chức chống má khẽ cười.

01 không biết kí chủ đang nói một mình hay là nói chuyện với nó, nó giữ im lặng, bởi vì nó cũng đang sốt ruột.

Nó rất ủng hộ hành vi của đối tượng nhiệm vụ, nó đang nóng lòng lắm rồi, nó sắp được xem phim hoạt hình!

Cảnh Tầm dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, tính tiền xong lại lao vút về.

Gã biết mình như vậy hơi ngớ ngẩn, nhưng gã sợ mình quên. Nếu gã mà quên tại sao ra ngoài thì chắc gã sẽ xuống tầng hầm tự kỉ mất.

"Em có cần đi tắm trước hay là kéo rèm... À xin lỗi, em quên mất nhà mình không có rèm, nhưng đây là kính một chiều."

"Em mở sưởi như vậy anh có bị nóng không, có cần chỉnh nhiệt độ thấp xuống không, em..."

Đến giờ phút này, gã mới có chút hồi hộp.

Lâm Chức cong môi: "Muốn hôn không?"

Sự bao dung và mềm mại của y đủ để tiếp nhận tất cả bối rối vì quá phấn khởi của thanh niên ngây ngô.

Trái tim rung động, không gì có thể tuyệt hơn thế, khiến Cảnh Tầm càng thêm quấn quýt si mê.

Nắng rọi vào căn nhà từ giếng trời, từ cửa sổ. Hoàn cảnh sáng ngời như vậy sẽ xua tan hoặc che giấu rất nhiều ý nghĩ, khiến bất cứ sục sôi nào cũng theo đó suy giảm.

Nhưng Cảnh Tầm là ngoại lệ, gã hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Sự điên cuồng và mê muội của gã đủ để cắn nuốt ánh sáng.

Là một người họa sĩ tài ba, Cảnh Tầm có một đôi tay khéo léo giúp gã dễ dàng dựng lên hình khối, cũng giúp gã nhanh chóng học tập, nắm giữ muôn vàn kĩ xảo.

Lâm Chức đoán không sai, khi vẻ mê đắm trong tình yêu xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng đến mức tưởng như đã xa rời tất cả những gì tốt đẹp của nhân tính, sẽ mang tới sự gợi cảm vô cùng, y nhìn cũng thích.

Ngón tay bắt lấy mép sô pha ửng lên màu hồng, còn có dấu răng mờ nhạt.

Cảnh Tầm quá độ sa vào, phòng vẽ tranh rộng lớn như một cái lồng giam, nhốt lại thần sắc đẹp của gã.

Gã dùng hành động bày tỏ trái tim, trước giờ gã luôn ngay thẳng như vậy. Tâm ý của gã, khát vọng của gã, tình yêu của gã, không che giấu một tơ một hào.

"Chúc mừng em đã hoàn thành quá trình lột xác."

Lâm Chức thắt nút thứ mới lấy xuống, còn đung đưa trước mặt Cảnh Tầm, sau đó tùy ý để nó rơi xuống sàn, trêu ghẹo nói.

Y lười biếng tựa vào ghế, tiêu hao chút thể lực khiến mặt mày thanh niên có một sự mệt mỏi quyến rũ.

"Em vốn dĩ đâu phải là trẻ con."

Đối mặt với người tình lớn hơn, nhóm các em phi công luôn bận tâm tuổi tác của mình, từ chối móc nối bản thân với non nớt ngây ngô.

Cảnh Tầm mím môi, im lặng thể hiện bản thân.

Mặc dù gã không coi lời anh trai mình ra gì, nhưng cũng không thể phủ nhận là chúng đã để lại dấu vết trong lòng gã.

Anh trai lớn hơn gã 10 tuổi, gã không muốn mình quá non nớt so với hắn. Dù Cảnh Tầm biết Lâm Chức không còn thích anh trai, thậm chí quan hệ trong quá khứ của họ là một dấu chấm hỏi. Nhưng gã vẫn khó tránh khỏi nghĩ đến những lần Lâm Chức ở trước mặt gã lo lắng cho Vi Cẩm Vinh. Kể cả khi đó chỉ là diễn thì cũng khiến Cảnh Tầm phiền muộn.

Gã không biết cảm xúc đó gọi là ghen ghét, là đố kị khó có thể miêu tả thành lời.

"Tất nhiên em không dính dáng gì tới chữ đó rồi."

Lâm Chức cong mắt cười, đưa ra đánh giá rất đúng trọng tâm.

Y dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, càng khiến người nào đó mất khống chế.

Mùa chuyển dời, thời gian ban ngày cũng ngắn lại.

Ánh nắng trong phòng khách nhạt dần, hoàng hôn buông xuống. Trên người thanh niên tóc đen đầy rẫy vết tích, còn lóa mắt đẹp hơn cả ráng chiều nơi chân trời.

Kính một chiều giúp mở rộng không gian trong thị giác, cũng giúp mang lại những cảm nhận khác.

Cây ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, khiến cái bóng trong phòng cũng nhẹ nhàng lắc lư.

Tư duy đứt gãy, khựng lại trong giây lát.

Cảm giác bao trùm ấm áp khiến Cảnh Tầm theo bản năng tiếp tục đưa đẩy, nhưng ý thức vẫn dừng ở giai đoạn hỗn loạn.

Gã theo thói quen muốn xem giờ trên đồng hồ, nhưng không nhớ lần cuối mình xem giờ là khi nào. Kí ức của gã dừng lại ở thời điểm Lâm Chức băng bó vết thương cho mình.

Hiển nhiên gã đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, anh trai không còn ở đây nữa, trời đã sẩm tối.

"Đừng... Quá số lần hẹn rồi..."

Lâm Chức buồn ngủ, y nhắm mắt nằm trên người Cảnh Tầm, còn chưa ý thức được tình huống có biến động.

Ánh mắt Cảnh Tầm vô thức trở nên u ám, không phải nhằm vào Lâm Chức, mà là nhằm vào chính mình.

Dựa vào cái gì mà gã của quá khứ lại có được Lâm Chức, đó không phải là giao hẹn với gã, vì gã đã quên.

Kí ức đứt gãy khiến người ta nổi điên, trái tim nhói lên từng hồi bén nhọn, khiến Cảnh Tầm nhiều lần nghẹt thở.

Gã điên cuồng ghen ghét mình của quá khứ, xen lẫn với cảm xúc chán ghét, ghét cả căn bệnh này, gã hận không thể làm nó lập tức biến mất.

Lâm Chức bị ôm chặt, cơn buồn ngủ dữ dội cùng với cơ thể gần như chết lặng khiến y không mấy tỉnh táo, còn tưởng Cảnh Tầm muốn bế mình vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhưng tần suất tăng dần buộc y phải mở mắt, đối mặt với một Cảnh Tầm có đôi mắc đỏ lên vì ấm ức.

"Em quên rồi, nhưng em sẽ cố gắng sáng tạo ký ức mới."

Trong cặp mắt màu xanh xám viết đầy những bướng bỉnh tới nỗi bệnh hoạn.

Lâm Chức khó mà phân biệt đây rốt cuộc là mơ hay hiện thực, ý thức dường như cũng đứt đoạn, ánh trăng đung đưa và tình nhân tràn ngập quyến luyến.

Đèn treo tường trong phòng khách được bật lên, ánh sáng trắng lạnh phủ kín căn phòng.

Cảnh Tầm đắp chăn cho Lâm Chức đã mê man, cầm thiết bị xem hình ảnh của quá khứ.

Loại cảm giác này vẫn không giống với kí ức.

Gã nỗ lực hồi ức, nhưng chỉ có trống rỗng.

"Trả lại đây."

"Trả kí ức đây!"

Cảnh Tầm lẩm bẩm với màn hình, tay bóp chặt thành đấm.

Ở giây phút này, sự chán ghét với căn bệnh của gã đã lên tới đỉnh điểm.

Trước kia mặc dù căn bệnh mang lại khá nhiều phiền phức, nhưng Cảnh Tầm đã quen. Gã biết vấn đề lớn nhất của mình không phải là ký ức hỗn loạn, mà là quãng thời gian khiến gã khó mà quên kia, những hình ảnh và thanh âm đột ngột chiếm lĩnh đầu óc khi gã vẽ tranh, những ác niệm khiến gã khó mà khống chế bản thân.

Sự hỗn loạn này mang lại cảm giác nguy hiểm khiến gã vô thức mê mệt, nên Cảnh Tầm luôn cố ý buông thả, mặc bản thân chìm vào thế giới mất trật tự đó. Gã không đi khám, không uống thuốc đúng giờ. Bên ngoài trông như đau khổ, nhưng thực tế Cảnh Tầm khá là hưởng thụ cảm giác tra tấn bản thân như vậy. Thậm chí gã dùng nó làm cớ trốn tránh quan tâm từ mọi người, đồng thời âm thầm chờ mong có một ngày mình sẽ quên được tất cả mọi chuyện.

Nhưng rốt cuộc gã vẫn luôn có lý trí, lý trí buộc gã ghi nhớ, cũng khống chế không cho gã làm tổn thương bất cứ ai.

Gã đã lên kế hoạch rồi, đợi cái ngày gã vẽ ra được bức họa mà gã tự cho là hoàn hảo ấy, gã sẽ không ép buộc bản thân nhớ gì nữa. Đến ngày đó, gã sẽ tháo đồng hồ, hủy giám sát. Nếu ác niệm trong hội họa của gã đạt tới đỉnh điểm, gã sẽ làm tổn thương chính mình.

Kiệt tác cuối cùng lúc sinh thời của một vị họa sĩ tự hại chết mình, chắc chắn sẽ là một tác phẩm vĩ đại.

Nhưng giờ gã bắt đầu không chịu nổi căn bệnh này, tại sao gã có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ, gã không thể tha thứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu đưa thế giới này vào giới thiệu thì chắc là: Họa sĩ mất trí nhớ vì quên đi lần đầu tiên với vợ nên phẫn nộ đi chữa bệnh.