Đây là một thế giới mà con cái có thể phán xét cha mẹ.
Chỉ trong vòng một tuần, đã có gần 50 triệu người mẹ bị mạt sát vì không đạt tiêu chuẩn.
Vậy mà tôi lật giở tất cả danh sách những người bị mạt sát, lại không thấy có tên người cha nào.
"Đại pháp quan, đã đến giờ phán xét."
Tôi gấp cuốn danh sách lại, trên đài phán xét lúc này đã truyền tống đến 300 người mẹ.
Trên đầu họ là dây thừng, dưới chân là ghế cao.
Những người mẹ này, chỉ cần tôi phán quyết là không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị mạt sát.
Ngược lại.....
Không có ngược lại.
Vậy nên, tôi phải tạo ra "ngược lại" thôi!
1
Bạn còn nhớ cảnh phim " Seediq Bale” khi những người phụ nữ để tiết kiệm lương thực cho những người đàn ông kháng chiến, đã cùng nhau treo cổ tự vẫn không?
Khi tôi nhìn thấy 300 người mẹ bị treo trên đài phán xét, tôi đã nghĩ đến cảnh tượng bi tráng đó.
Tôi là một người xuyên không, lúc này đang xuyên vào thân xác của nữ pháp quan duy nhất của thế giới này.
Trước mặt tôi là 300 người phụ nữ bị treo lên cao.
Họ đều là những người mẹ.
300 người mẹ này được chia thành 10 hàng, mỗi hàng 30 người.
Mỗi người mẹ đều bị tròng vào một chiếc vòng làm bằng dây thừng.
Dưới chân họ là những chiếc ghế vừa đủ cao.
Theo quy tắc của thế giới này, nếu cha mẹ bị tố cáo là không đủ tư cách, sẽ bị mạt sát.
Nhưng điều kỳ lạ là, tôi đã xem qua tất cả danh sách những người bị mạt sát, tất cả đều là mẹ.
Tại sao chỉ có mẹ bị phán xét?
Trong lúc nghi hoặc, hệ thống phát thanh công cộng của Cục Thẩm Phán đã phát ra âm thanh nhắc nhở:
"Chủ thẩm quan đã vào vị trí, nhấn nút màu đỏ, phiên tòa có thể bắt đầu."
Nhưng tôi không nhúc nhích.
Bởi vì rất rõ ràng, phiên tòa này trên danh nghĩa là phán xét cha mẹ, nhưng trên thực tế lại chỉ nhắm vào người mẹ.
Nhưng con cái đâu phải do người mẹ tự mình sinh sản vô tính.
Thấy tôi không nhúc nhích, sáu vị thẩm phán khác điên cuồng thúc giục trong hệ thống liên lạc nội bộ của Cục Thẩm Phán :
"Lộ pháp quan, nhấn nút màu đỏ nhanh lên để bắt đầu phán xét đi, bật Gương ký ức lên, không đến 2 tiếng là có thể định tội xong 300 người rồi, tôi còn chờ tan làm để về câu cá đây."
"Người phụ nữ này thật lề mề, nếu không phải Cục Thẩm Phán chúng ta bị yêu cầu phải có một nữ pháp quan, thì đâu đến lượt cô ta, chắc hẳn đã phải bán sắc mới có được vị trí này, đúng là phí thời gian của tôi."
"Cũng không cần phải suy đoán người khác như vậy, dù sao cũng là phụ nữ, ít va chạm xã hội, mười ba năm qua lại là lần đầu tiên đứng trên Đá Pháp Quan, khó tránh khỏi căng thẳng, chúng ta là đàn ông, phải nhường nhịn phụ nữ."
Hệ thống liên lạc nội bộ của Cục Thẩm Phán không ngừng truyền đến âm thanh ồn ào của sáu vị bồi thẩm quan khác,
khó nghe như tiếng vịt đực luyện giọng.
Tôi giật mạnh tai nghe xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
2
Tôi là người xuyên không, nguyên thân tên là Lộ Niệm, là nữ pháp quan duy nhất trong số bảy đại pháp quan của Cục Thẩm Phán .
Theo quy định, chủ thẩm quan sẽ luân phiên, mỗi 2 năm một lần, Lộ Niệm vào sau cùng, vì vậy cô ấy đến năm thứ mười ba, tức là năm nay mới trở thành chủ thẩm quan.
Trong phiên tòa xét xử cha mẹ, chủ thẩm quan có 7 phiếu phán quyết, bồi thẩm quan mỗi người chỉ có một phiếu.
Một phiếu còn lại, sẽ được tính theo nguyên tắc ai là người khởi tố, người đó có quyền bỏ phiếu.
Ví dụ, nếu con cái khởi tố, thì người con đó sẽ chiếm một phiếu.
Nhưng tôi liếc nhìn xuống dưới, không thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Ngược lại, đông nghịt đàn ông.
Điều này quá kỳ lạ.
"Mau nhấn nút màu đỏ để bắt đầu phán xét đi."
Nguyên thân tưởng tôi không biết quy trình, nhắc nhở tôi.
Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nút bấm trước mặt.
Lúc này, trước mặt tôi có hai nút, một là màu đỏ, một là màu xanh lá cây.
Cho dù là hệ thống nhắc nhở hay sáu vị pháp quan khác và nguyên thân nhắc nhở, đều yêu cầu tôi nhấn nút màu đỏ.
Nhưng tại sao không thể nhấn nút màu xanh lá cây?
Như nghĩ ra điều gì đó, tôi đưa tay về phía nút màu xanh lá cây.
"Cô đừng động vào!" Nguyên thân hét lên.
"Cái nút màu xanh lá cây đó nhấn xuống sẽ khởi động cơ chế song thẩm!"
"Cơ chế song thẩm là gì?" Tôi hỏi.
Nhưng tôi chợt hiểu ra:
"Có phải nhấn nút màu đỏ, chỉ có thể phán xét người mẹ?"
"Còn nếu nhấn cả nút màu xanh lá cây, sẽ đồng thời mở ra phiên tòa xét xử người cha?"
Nguyên thân nói rất nhỏ: "Đúng là như vậy, nhưng cô đừng cố nhấn xuống, cô sẽ khiến tôi đắc tội với mấy đồng nghiệp khác trong Cục Thẩm Phán mất."
Tôi lạnh lùng nhìn về phía đoàn bồi thẩm, sáu vị bồi thẩm quan lúc này đang vung tay ra hiệu cho tôi đeo tai nghe, nhìn khẩu hình tôi cũng biết họ đang chất vấn tôi rốt cuộc muốn làm gì.
Tôi cười lạnh:
"Có phải vì mấy vị bồi thẩm quan đó sợ có một ngày mình cũng bị đưa lên đài phán xét, nên mới liên hợp lại phong ấn cái nút màu xanh lá cây này?"
"Đúng vậy."
"Tôi đã từng cố gắng thuyết phục họ mở phong ấn nút màu xanh lá cây, nhưng vô ích, họ có sáu người, mà khởi động nút phán xét màu xanh lá cây này cần bảy miếng Ấn Nê."
"Không có Ấn Nê thì căn bản không thể mở được nó."
"Sau này tôi lại đề cập đến việc mở phong ấn nút màu xanh lá cây, họ liền dọa tôi, nói nếu tôi còn dám nhắc đến chuyện này, sẽ đưa tôi lên đài phán xét."
"Cô biết đấy, tôi cũng là một người mẹ. Thế giới này, không chỉ con cái có thể phán xét mẹ, chồng cũng có thể phán xét mẹ, nói cách khác, thực ra trong thời không này, tất cả mọi người đều có thể phán xét một người mẹ."
Nguyên thân rất bất lực: "Cô nhất định cảm thấy tôi rất hèn nhát phải không? Là một pháp quan, lại trơ mắt nhìn sự bất công xảy ra trước mắt mình mà không làm gì cả."