Nhìn hai đồng nghiệp đang lăm lăm vũ khí ở gần Đá Pháp Quan, Lộ Niệm có chút sợ hãi.
"Không cần, hãy để chúng ta nghe tiếng gào thét cuối cùng trước khi c.h.ế.t của bọn họ."
"Cô yên tâm, không nắm chắc mười phần, ta sẽ không trấn giữ ở đây."
Tôi nheo mắt, nhìn thế giới dưới chân.
Ta đã quay lại, cảm giác này thật tốt!
"Tống Như Quân, cô ti tiện vô sỉ, lại dùng cơ thể của Lộ Niệm để trộm đồ, cô có tư cách gì làm Đại pháp quan?"
"Ti tiện vô sỉ là các anh mới đúng, thế giới đã cho các anh quyền lực, các anh lại vì lợi ích của bản thân, đánh cắp sinh mạng của hơn một tỷ người mẹ, nói trắng ra, các anh không bằng tự sát tại chỗ, tạ tội với họ đi."
"Tạ tội? Nếu không phải cô xuất hiện khởi động song thẩm, họ chính là nguyên tội! Cô phá hỏng chuyện tốt của chúng tôi, còn muốn chúng tôi chết, nằm mơ đi!"
Gã câu cá ngạo mạn: "Tống Như Quân, hãy nhìn đồng hồ thạch anh khổng lồ trên phiên tòa kia kìa, khi phút cuối cùng tuyên bố ngày xét xử kết thúc, chúng tôi sẽ lấy mạng của cô."
Thế giới này không có súng, vì vậy hai người bọn họ mỗi người cầm hai con d.a.o phay lớn.
Tôi nhìn xem, Đá Pháp Quan được thiết kế lơ lửng, chạy về phía trước chính là không trung cao trăm mét, tiến không được.
Nhìn lại hai pháp quan tà ác còn sót lại đang cầm vũ khí sát thương, xem ra tôi cũng không thể lùi.
Tuy nhiên, tôi lại thản nhiên nheo mắt, nhìn đồng hồ thạch anh khổng lồ treo trên không trung, quay đầu cười với bọn họ:
"Các anh có biết không? Lần này, tiếng chuông tang của phiên tòa chỉ vang lên vì các anh."
12
Sắp đến 6 giờ.
Khi chiếc đồng hồ thạch anh khổng lồ phát ra âm thanh vang lên tiếng đầu tiên: Coong!
Tay của gã câu cá và gã mập pháp quan bắt đầu run rẩy.
Khi chiếc đồng hồ thạch anh khổng lồ phát ra âm thanh thứ hai: Mũi của hai người bắt đầu chảy máu.
Khi chiếc đồng hồ thạch anh khổng lồ phát ra âm thanh thứ ba: Trên cơ thể hai người đột nhiên xuất hiện hàng ngàn con d.a.o nhỏ sắc nhọn chi chít, bắt đầu điên cuồng cắt vào người họ.
Máu chảy đầm đìa, da thịt nở từng mảng.
Hai tên ác ôn lúc thì phát ra tiếng kêu thảm thiết cầu xin tôi:
"Cứu tôi với! Đại pháp quan Tống Như Quân!"
Lúc thì gào thét uy h.i.ế.p tôi:
"Tống Như Quân, đáng lẽ lúc đầu chúng ta nên liên thủ g.i.ế.c c.h.ế.t cô."
Nhưng bọn họ không thể g.i.ế.c tôi, bởi vì tôi là Đại pháp quan duy nhất của thế giới này.
Cùng bị mạt sát với bọn họ, còn có đoàn các ông chồng tố cáo vẫn chưa được thả ra khỏi phiên tòa.
Lần lượt là: các ông chồng là trụ cột gia đình, tổng cộng 210 người,
các ông chồng trong nhóm tố cáo người mẹ cường thế đáng bị mạt sát, tổng cộng 60 người.
Khi tất cả những ông chồng cố ý tố cáo bị mạt sát, 300 người mẹ bị tố cáo cuối cùng cũng khôi phục lại quyền lên tiếng.
Thoát c.h.ế.t trong gang tấc, rõ ràng họ vẫn còn kinh hồn bạt vía.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cho đến khi cánh cửa sắt của phiên tòa mở ra, các bà mẹ mới chắc chắn rằng mình còn sống.
Cùng ngày, sự kiện 300 ông chồng tố cáo các bà mẹ thất bại bị tập thể mạt sát đã truyền khắp mọi ngóc ngách của thế giới này.
Khi có ông chồng vì vợ không sinh được con trai mà đánh đập, sỉ nhục vợ, đồng thời đưa ra tố cáo với Cục thẩm phán, họ phát hiện ra rằng, những quy tắc trước đây thực sự không còn hiệu nghiệm nữa.
Thay vì tự mình bị phán xử vì hành vi đánh đập, lăng mạ, hoặc thậm chí bị mạt sát.
Cũng có những người chồng cố gắng tố cáo vợ mình không biết cách nuôi dạy con cái, nhưng cơ chế song thẩm sẽ cho họ biết, hóa ra việc nuôi dạy con cái không chỉ là trách nhiệm của người mẹ.
Cuối cùng, những người chồng tố cáo vợ mình ngược lại phải chịu những hình phạt khác nhau, thậm chí là bị mạt sát vì sự thiếu trách nhiệm của người cha.
Dần dần, Cục thẩm phán được sử dụng nhiều hơn để xét xử các vụ án liên quan đến lợi ích của mỗi người như ngược đãi trẻ em, bạo lực gia đình, quay lén, bắt nạt, bám đuôi, tung tin đồn thất thiệt...
Chứ không phải là cơ chế thẩm phán đơn nhất ban đầu, chỉ nhắm vào phụ nữ, các bà mẹ, và những người vợ với định kiến tội lỗi.
Sự công bằng và công lý của xã hội dần dần được tìm lại.
Những người chồng càng thêm tôn trọng vợ mình, con cái càng thêm tôn trọng mẹ mình.
Giống như đất mẹ nuôi dưỡng vạn vật, mẹ là người sinh ra chúng sinh.
Bản thân họ xứng đáng được kính trọng và tôn trọng hơn bất kỳ ai khác.
Vĩ thanh
Sau khi chia tay với Lộ Niệm, tôi một lần nữa trở thành Đại pháp quan với cấp bậc cao nhất trong thế giới mới.
Thế giới được thiết lập lại, Cục thẩm phán được tôi xây dựng lại, hình thành một bố cục nữ pháp quan hoàn toàn mới.
"Sống yên ổn phải nghĩ đến nguy nan" trở thành tín ngưỡng kiên định của chúng tôi.
Tôi dẫn đầu các nữ pháp quan hoàn thành nghi thức đăng quang long trọng trên Đá Pháp Quan.
Sau khi mọi người rời đi, tôi đứng trên đỉnh Đá Pháp Quan cao hàng trăm mét, nhìn xuống chúng sinh.
Lộ Niệm đứng cạnh tôi.
Rất lâu, chúng tôi đều không nói gì.
Mãi cho đến khi chiếc đồng hồ thạch anh khổng lồ vang lên những tiếng "boong boong" mạnh mẽ.
Lộ Niệm mới lên tiếng gọi tôi:
"Đại pháp quan Tống Như Quân."
"Ừm."
"Tôi đã biết được quy luật vận hành cơ bản nhất của thế giới này."
Tôi quay lại nhìn cô ấy, cô ấy kiên định bước về phía trước:
"Mọi sự cân nhắc trên thế giới, chẳng qua chỉ là một trò chơi quyền lực."
Ánh mắt tôi rực lửa, cùng cô ấy một lần nữa nhìn về phương xa.
Gió mạnh trên cao thổi tới, lấp đầy chiếc áo choàng đen của tôi.
Tôi phóng tầm mắt nhìn ra mảnh đất vạn dặm đã trở lại này.
Không biết lần sau, ai sẽ là người định đoạt thế cuộc đây?.