Phím Tiên

Chương 433:



Chương 433: Chuẩn Bị Kỹ Càng

Trong Đông Cung, Bích Linh Lung nói với Tổ An: "A Tổ, lần này chàng làm rất đúng, không hề xúc động. Ta sẽ giúp chàng đòi lại công đạo cho Tần gia."

Nàng lo lắng không thôi, Tần gia gặp chuyện lớn như vậy, nàng còn cảm thấy phẫn nộ, huống chi là Tổ An, người có quan hệ mật thiết với Tần gia.

Nếu Tổ An bộc phát tại chỗ, chạy tới giết Đại Vương, nàng thật không biết phải giải quyết thế nào.

Tấn Vương, rồi Đại Vương lần lượt bị cùng một người giết chết, dù hắn là Tế Tửu, e rằng cũng không thể nào bịt miệng thiên hạ.

Lần này đối phương lựa chọn đến hoàng cung thông báo cho nàng, thông qua trình tự triều đình để giải quyết vấn đề, nàng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Đồng thời hạ quyết tâm phải nhân cơ hội này làm chủ cho Tổ An, không thể để hắn thất vọng, đau khổ.

Hơn nữa, cơ hội tốt để đối phó Đại Vương và Mạnh Di như vậy, nàng sao có thể bỏ qua.

Ngay sau đó, nàng trực tiếp dẫn Tổ An đến Khôn Ninh Cung. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần Hoàng hậu sẽ ra sức thoái thác, để mình có thể mượn cơ hội nổi trận lôi đình trước mặt bà ta.

Nào ngờ đối phương nghe xong việc này cũng nổi giận, lập tức phối hợp, chủ động triệu tập quần thần để thương nghị.

Thấy Hoàng Hậu nhiệt tình an ủi Tổ An, Bích Linh Lung ngơ ngác.

A Tổ rốt cuộc là người của ta hay của ngươi?

Sao ta lại có cảm giác ngươi còn quan tâm hơn cả ta vậy?

Hai người phụ nữ có quyền thế lớn nhất Kinh Thành bây giờ đã thống nhất ý kiến, vì vậy tiếng chuông triệu tập bách quan vốn im lặng mấy chục năm, chưa từng vang lên, lần đầu tiên vọng khắp Kinh Thành.

Không lâu sau, quần thần lũ lượt kéo tới điện Kim Loan.

Mọi người còn bí mật trao đổi xem có chuyện gì lớn xảy ra mà lại phải rung chuông.

Thấy người đã đến đông đủ, Hoàng hậu hắng giọng: "Thân Hầu, ngươi nói đi, hôm nay trong thiên lao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thiên lao?" Nghe đến hai chữ này, Đại Vương và Mạnh Di nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn nhau.

Thần sắc Đại Vương có chút mất tự nhiên, Mạnh Di thì truyền âm nhập mật: "Yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay."

Dường như bị sự trấn tĩnh của hắn lây nhiễm, Đại Vương cũng dần bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, mình là dòng dõi Tiên Hoàng, đường đường Vương gia, lại có Mạnh gia làm chỗ dựa, có gì phải sợ.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tổ An, nghĩ thầm chẳng lẽ Sát Tinh này lại gây ra chuyện gì rồi sao?

Tổ An nhìn chằm chằm Đại Vương và Mạnh Di, nghiêm nghị thuật lại những chuyện đã xảy ra trong thiên lao: "Tần gia xưa nay trung thành với đất nước, Mộ Dung gia cũng cúc cung tận tụy. Bây giờ triều đình còn chưa định tội bọn họ, vậy mà có kẻ ngấm ngầm dùng cực hình tàn khốc với họ, quả thực là khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy. Mong triều đình nghiêm trị hung thủ!"

Trên đại điện nhất thời ồn ào hẳn lên. Tần Quang Viễn, Tần Vịnh Đức thì thôi, nhưng hai vị Công gia có uy vọng cực cao, môn sinh, thuộc hạ trải rộng trong quân. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, không cẩn thận sẽ dễ dàng gây ra bất ngờ, thậm chí làm phản.

Huống chi trong đại điện này, không ít đại thần khi còn trong tã lót, hai vị Công gia của Tần gia đã là trọng thần của triều đình. Uy vọng tích lũy nhiều năm như vậy không phải người bình thường có thể so sánh.

Nghe thấy không ít đại thần chỉ trích, Mạnh Di lên tiếng: "Tổ đại nhân, xin đừng đổ tội lung tung. Trong thiên lao xảy ra chuyện, ngươi không đi tìm đình úy Khương đại nhân, không đi tìm Hình Bộ, mà đến tìm chúng ta làm gì? Những chuyện này có liên quan gì đến Đại Vương, đến lão phu?"

Khương Bá Dương lập tức phản bác: "Ai mà không biết Mạnh Di ngươi gần đây nhúng tay vào mọi việc, lĩnh vực nào mà không có người của ngươi?"

Phía sau bức rèm, Bích Linh Lung nheo mắt. Sau trận chiến ở Tử Sơn, Mạnh gia tung ra một loạt đòn phối hợp, mượn đủ loại lý do đường hoàng, loại bỏ các đối thủ chính trị, kẻ bị giáng chức, kẻ bị đuổi khỏi Kinh Thành, khuếch trương thế lực rất nhanh. Không ít thế lực trước kia thuộc về Bích gia đều bị bọn họ đoạt mất.

Đương nhiên, có thể đạt được hiệu quả này, ngoài thủ đoạn của hắn và mưu đồ của cô con gái lợi hại, còn có phụ thân hắn – Tư Không Mạnh Cảnh, một trong Bát Công, làm chỗ dựa.

Mạnh Cảnh đã ở đỉnh phong Đại Tông Sư nhiều năm, tương truyền có thể đột phá lên Địa Tiên bất cứ lúc nào, vì vậy các thế lực mới giận mà không dám nói gì.

So với Mạnh gia, Bích gia vẫn còn kém một chút về nội tình.

Mạnh Di cười nham hiểm: "Khương đình úy, lời này không thể nói bừa. Ngài làm đình úy, cần phải hiểu rõ mọi chuyện đều cần chứng cứ, sao có thể không có bằng chứng mà bôi nhọ người trong sạch?"

Khương Bá Dương nhíu mày, lão hồ ly này làm việc từ trước đến nay kín kẽ, muốn tìm ra sơ hở của hắn quả thực rất phiền phức.

Lúc này, Tổ An trầm giọng nói: "Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, ta cố ý mang nhân chứng tới."

Hắn vẫy tay, rất nhanh có người dẫn một đoàn người của Hình Bộ tới, Diệp Bình bị áp giải lên.

"Ôi chao, Diệp đại nhân, ngài bị làm sao vậy? Ai đánh ngài thành ra thế này?" Đại Vương tuy chỉ là người có tư chất trung bình, nhưng dù sao không phải loại ngu ngốc như Thái tử, thấy tình hình này lập tức nắm lấy cơ hội phản kích.

Diệp Bình len lén liếc nhìn Tổ An, ấp úng không dám trả lời.

Đại Vương thấy vậy càng vui mừng: "Diệp đại nhân đừng sợ, có đầy đủ văn võ bá quan, còn có Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi ở đây, không ai dám làm loạn. Ngài cứ thành thật khai báo, chúng ta sẽ thay ngài báo thù."

Diệp Bình há miệng, có chút do dự, đây đúng là một cơ hội tốt.

Một khi trước mặt triều đình cắn chết là do Tổ An làm, tu vi của hắn có cao hơn nữa, cũng không thể cao hơn tất cả văn võ bá quan cộng lại? Huống chi trong hoàng cung cao thủ đông đảo, còn có rất nhiều thị vệ thân quân, nhấn chìm hắn cũng đủ.

Lúc này, Tổ An ung dung nói: "Diệp đại nhân, chân của ngài rốt cuộc bị gãy như thế nào, nghĩ kỹ rồi hãy nói."

Diệp Bình rùng mình, lập tức nhớ tới đối phương là người dám giết cả Tấn Vương, giết một Hình Bộ Thị Lang nhỏ bé như mình thì có là gì.

Đến lúc đó, văn võ bá quan làm sao có thể vì một Hình Bộ Thị Lang đã chết mà làm lớn chuyện?

Nghĩ vậy, hắn lập tức tỉnh táo lại, vội vàng cười làm lành: "Hôm nay đến thiên lao kiểm tra, không chú ý bậc thang dưới chân, không cẩn thận trượt chân ngã gãy."

Văn võ bá quan: "..."

Ngươi lừa ai vậy, ai nhìn vào cũng biết chân này của ngươi là bị người ta đánh gãy.

Chắc chắn là do Tổ An, tiểu tử này quả là có thủ đoạn, vậy mà khiến một Hình Bộ Thị Lang cũng không dám nói thật.

Đại Vương không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, tức giận nói: "Diệp đại nhân, ngươi có biết tội khi quân có kết cục thế nào không?"

Diệp Bình mặt trắng bệch, há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.

Tổ An cười lạnh: "Bây giờ triều đình này đâu có vua? Chẳng lẽ Đại Vương ngày đêm mong nhớ, bây giờ đã tự coi mình là vua rồi sao?"

Hoàng hậu và Thái tử phi nghe vậy cũng không nhịn được liếc nhìn Đại Vương, đặc biệt là các quan viên thuộc phe Đông cung, nhìn Đại Vương với ánh mắt vô cùng khó chịu.

Bây giờ Thái tử vẫn còn, đến lượt ngươi sao?

Nếu thật sự để ngươi ngồi lên, đám người chúng ta uống gió tây bắc à?

Đại Vương nghe vậy vội la lên: "Họ Tổ, ngươi đừng có ngậm máu phun người!"

Tuy hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng không thể nói ra.

Giá trị phẫn nộ từ Triệu Bình + 311, + 311, + 311...

"Phản ứng lớn như vậy, bị ta nói trúng tim đen rồi sao?" Tổ An cười lạnh.

Đại Vương sốt ruột, muốn phản bác, nhưng lại bị Mạnh Di ngăn lại: "Tổ đại nhân thật là có thủ đoạn, đánh gãy chân người ta, còn có thể khiến người ta không dám nói thật. Vừa nãy Tổ đại nhân nói chúng ta dùng tư hình, hành vi của ngươi không phải cũng là dùng tư hình sao?"

Tổ An ung dung nói: "Họ Mạnh, ngươi nói chuyện phải có chứng cứ, không thì ta sẽ kiện ngươi tội phỉ báng. Ai dùng tư hình? Vừa nãy Diệp đại nhân đã nói là do hắn tự ngã, nếu ngươi ở gần như vậy mà còn không nghe rõ, chứng tỏ mắt đã mờ, nên sớm cáo lão về quê, đừng làm chậm trễ việc triều chính."

Mạnh Di: "..."

Với địa vị của hắn hiện nay, ai gặp hắn mà không cung kính gọi một tiếng Mạnh đại nhân.

Vậy mà lại bị một tiểu tử hậu sinh chỉ vào mũi mắng.

Dù lòng dạ hắn có sâu đến đâu cũng không thể kìm nén được cơn giận trong lòng.

Giá trị phẫn nộ từ Mạnh Di + 400, + 400, + 400...

Lúc này, Tổ An không thèm để ý đến hắn nữa, lớn tiếng nói với quần thần: "Các vị Hình Bộ đại nhân chính là nhân chứng mà ta nói, bọn họ có thể chứng minh những chuyện xảy ra trong thiên lao hôm nay."

"Ồ, Diệp đại nhân, mau nói đi, trong thiên lao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Hoàng hậu lên tiếng.

Ánh mắt mọi người cũng đổ dồn vào Diệp Bình và mấy người kia.

Cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của Đại Vương, Mạnh Di, lại nhìn ánh mắt thâm sâu khó lường của Tổ An, Diệp Bình và những người khác khóc không ra nước mắt, hai bên đều không thể đắc tội, bảo ta phải làm sao?

Lúc này, Bích Linh Lung nhíu mày: "Có gì cứ nói thẳng, trước mặt triều đình, còn có gì phải e ngại?"

Nghĩ đến sự khôn khéo, mạnh mẽ của Thái tử phi, Diệp Bình cắn răng: "Là Đại Vương và Mạnh đại nhân phái ta đến thiên lao dùng hình với các vị đại nhân của Tần gia và Mộ Dung gia, nói là muốn cho ai đó một bài học."

Lời vừa nói ra, đại điện nhất thời xôn xao.

Mọi người phát hiện điện Kim Loan chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay, các loại tin tức chấn động liên tiếp xuất hiện.

Đại Vương mặt tái nhợt, cả người như rơi vào hầm băng, nghĩ thầm: "Xong rồi."

Mạnh Di vẫn bình tĩnh như thường, truyền âm an ủi hắn một câu, rồi mới bước lên một bước, nhìn Diệp Bình nói: "Diệp đại nhân, ngươi nói là ta và Đại Vương phái ngươi đến thiên lao hành hung, vậy hai ta có đích thân ra lệnh cho ngươi không?"

"Không có, nhưng người đó là phó quản gia Cẩu Hoặc trong phủ Đại Vương, hắn cầm lệnh bài của Đại Vương phủ đến truyền lời, nói đây là ý của Đại Vương và Mạnh đại nhân." Diệp Bình vội vàng đáp.

Quần thần nhao nhao gật đầu, phó quản gia của Vương phủ, lại cầm lệnh bài của Đại Vương, đủ để đại diện cho ý chí của Đại Vương và Mạnh Di.

Mặt Đại Vương càng thêm trắng bệch, lúc này Mạnh Di ung dung nói: "Ồ, lạ thật, theo ta được biết, hôm qua Đại Vương phủ xảy ra một vụ trộm, điều tra ra là do Cẩu Hoặc trộm, vì vậy Đại Vương phi, cũng chính là Thiền nhi của nhà ta, đã đuổi hắn ra khỏi Đại Vương phủ. Chẳng lẽ hắn lợi dụng chức vụ, trộm lấy lệnh bài của Đại Vương mà không bị phát hiện? Rồi ra ngoài giả danh lừa bịp?"

Nói xong, hắn cung kính thi lễ với Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, vi thần thỉnh cầu ban bố hải bộ văn thư, truy nã tên phản chủ này!"

Đại Vương chớp mắt mấy cái, còn có thể như vậy sao?

Cẩu Hoặc bị đuổi khỏi nhà, ta sao không biết?

Mạnh Di liếc nhìn hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ thầm: "Nếu đợi ngươi biết, thì rau dưa cũng nguội lạnh rồi."

Có điều, hắn cũng có chút bội phục con gái mình, lúc trước biết được hắn và Đại Vương phái người đi đối phó Tần gia, Mộ Dung gia, cô ta lập tức đưa Cẩu Hoặc ra khỏi Kinh Thành để tránh đầu sóng ngọn gió, đồng thời tuyên bố với hạ nhân là đối phương phạm tội bị đuổi khỏi nhà. Cho nên dù sau này có người điều tra, cũng không thể chê vào đâu được.

Lúc đó còn cảm thấy cô ta quá cẩn thận, bây giờ không thể không thừa nhận, con gái mình quả nhiên là trí tuệ hơn người, đã sớm liệu đến khả năng này.

Toàn bộ triều đình nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người đều có vẻ mặt kỳ quái.

Ai cũng rõ ràng, tất cả những chuyện này đều do Mạnh Di và Đại Vương chủ mưu, nhưng lão hồ ly này đã chuẩn bị quá kỹ càng, mọi người căn bản không thể định tội hắn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com