Phím Tiên

Chương 46:



Chương 46: Phản phác quy chân

Thượng cổ ghi chép, Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn lớn, một nồi hầm không hết...

Sai rồi, là Côn lớn, không biết mấy ngàn dặm vậy; hóa thành chim, tên là Bằng. Lưng Bằng, không biết mấy ngàn dặm vậy. Nổi giận bay, cánh nó như mây rủ trên trời. Biển động thì dời đến Nam Minh...

Các loại ghi chép đều nói rõ Côn có thể hóa thành Bằng, Bằng ở đây và Đại Bàng nhất tộc của Yêu tộc không giống nhau, hiển nhiên lợi hại và to lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Mà Côn tiến hóa chính là dựa vào thôn phệ, dựa vào thôn phệ Côn có các loại hình thái: Ví dụ như Thi Côn, Thải Côn, Lam Côn, Thổ Côn, Thái Tu Côn, Cốt Côn, Cự Côn, Linh Côn, Hung Côn, Phệ Côn...

Cho nên tinh hoa kỹ năng của Côn đều nằm trên một chữ thôn (nuốt).

Mà đồ án Côn Bằng được thắp sáng trong cơ thể Tổ An thức tỉnh Côn Bằng chi lực, thôn phệ kẻ địch trở nên mạnh hơn, hơn nữa không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Tổ An trong lòng mừng rỡ, Thao Thiết Thôn Thiên Quyết có thể hấp thu tu vi của kẻ địch, nhưng tác dụng phụ không nhỏ, khiến hắn không dám tùy tiện hút bậy.

Nhưng kết hợp với năng lực Côn Bằng này, quả thực là phối hợp hoàn mỹ.

Bất quá nhìn thấy hai chữ thôn phệ, mí mắt hắn không khỏi giật giật, mình cũng không muốn làm như dã thú, làm thành cái gì mà ăn thịt người, nghĩ đến đã thấy ghê tởm.

Lúc này thanh âm của hệ thống bàn phím vang lên, bởi vì hắn mang 《 Thao Thiết Thôn Thiên Quyết 》, hai loại kỹ năng có thể dung hợp thành một bộ năng lực mới.

Không cần phải thôn phệ theo nghĩa đen, mà chỉ cần giết chết kẻ địch là được, đồng thời tất cả hệ thống tu luyện được tái cấu trúc, không còn tuân theo hệ thống của những người tu hành bình thường, mà biến thành một hệ thống số hóa hoàn toàn mới.

Trong đầu hắn xuất hiện một đoạn giống như thanh kinh nghiệm, sau đó mỗi lần giết chết kẻ địch, thanh kinh nghiệm sẽ tăng lên, đầy rồi có thể lên một cấp.

Mà bên cạnh thanh kinh nghiệm viết chữ 69 gì đó, hiển nhiên cấp bậc hiện tại của hắn chính là cấp sáu mươi chín.

"Cấp bậc này không đứng đắn quá đi?" Tổ An phun tào xong nhịn không được hỏi hệ thống bàn phím, làm sao lại giống như trò chơi, làm cho một chút cảm giác nhập vai tu hành cũng không có.

Hắn phát hiện từ khi tu vi của mình tăng lên, mở khóa các loại hệ thống nhỏ nhiều lên, bàn phím này dường như trở nên thông minh hơn không ít, ít nhất có thể trả lời hắn một số vấn đề đơn giản.

"Sở dĩ như vậy là để làm thành hình thức dễ hiểu nhất cho ngươi, còn có các giao diện mô hình khác, nhưng xét trên bối cảnh và kiến thức của ngươi, hoàn toàn không thể hiểu được." Đây là câu trả lời của bàn phím.

Tổ An: "..."

Vậy mà lại bị cái bàn phím rách này coi thường.

Bất quá không thể không nói có mấy phần đạo lý, như vậy quả thực là đơn giản rõ ràng.

Hắn lập tức nội thị một phen, phát hiện không thể giống như trước kia nhìn rõ mình rốt cuộc là trung khu phách cảnh hay lực phách cảnh nữa.

Hắn không khỏi có chút lo lắng, vừa rồi Vân tỷ tỷ còn dạy ta phương pháp rèn luyện tim ở lực phách cảnh, kết quả bây giờ những thứ này đều không thấy đâu?

Lúc này Vân Gian Nguyệt đột nhiên kinh hô một tiếng: "Ơ, chuyện gì vậy, tại sao ta cảm giác chuyết hỏa của ngươi dường như biến mất rồi? Đợi đã, ta làm sao hoàn toàn không cảm giác được tu vi của ngươi, chẳng lẽ vừa rồi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm ngươi biến thành người bình thường rồi?"

Vân Gian Nguyệt kinh ngạc này không phải chuyện nhỏ, trước đó tiểu tử này tuy thần bí, nhưng đại khái cảnh giới nàng vẫn nhìn ra được —— đối với Đại Tông Sư mà nói, không nhìn ra cảnh giới thấp hơn mình mới là chuyện lạ.

Nhưng bây giờ Tổ An trên dưới không có nửa điểm nguyên khí ba động, thậm chí không tính là người tu hành, không có gì khác biệt so với người bình thường —— trừ việc trông anh tuấn hơn một chút.

Cũng sẽ không phải cảnh giới vượt qua nàng, đối với người có cảnh giới vượt qua nàng, nàng cũng rất khó nhìn ra nông sâu, nhưng ít nhất có thể cảm nhận được uy áp trên người đối phương, biết có thể chọc hay không.

Chẳng lẽ là vừa rồi sự dẫn dắt của mình có vấn đề, dẫn đến hắn tẩu hỏa nhập ma, công lực mất hết thành phế nhân?

Nghĩ đến đây nàng sợ đến sắp khóc, rõ ràng vừa rồi ta không làm sai gì a.

Không được, ta phải tìm Yến Tuyết Ngân đến xem, đạo gia các nàng đối với những thứ này có lẽ hiểu rõ hơn.

Bây giờ nàng đã không màng bị Yến Tuyết Ngân biết chuyện của hai người, chỉ muốn mau chóng cứu Tổ An trở lại.

Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Vân Gian Nguyệt, Tổ An thần sắc cổ quái, nắm lấy tay nàng nói: "Vân tỷ tỷ, ta không sao."

"Còn nói không sao, ta đều không cảm nhận được công lực của ngươi, ngươi, ngươi thật sự thành một tên tiểu bạch kiểm rồi." Vân Gian Nguyệt thanh âm có chút run rẩy, tuy không ngại nuôi một tên tiểu bạch kiểm như vậy, nhưng trong lòng nàng lại không muốn Tổ An biến thành một phế nhân.

"Thật sự không sao." Tổ An nghĩ nghĩ, ý thức được lời nói có chút vô lực, thế là lấy ra Thái A kiếm, tùy ý vung sang bên cạnh.

Một khi kiếm khí rực rỡ bắn ra, tiếp theo là một tiếng nổ lớn.

Nhìn thấy ngọn núi lớn cách đó không xa sụp đổ, lại xuất hiện thêm một hẻm núi, Vân Gian Nguyệt chớp chớp mắt, phát hiện những thứ trước mắt này có chút vượt quá lý giải của nàng, một Đại Tông Sư.

"Trên người ngươi rõ ràng không có nguyên khí ba động." Vân Gian Nguyệt nghi hoặc không hiểu, hơn nữa khi hắn xuất chiêu đều không cảm nhận được một tia một hào ba động của người tu hành, thế giới này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Có lẽ là công pháp của ta tương đối đặc thù, biến dị rồi..." Tổ An cũng không biết nên giải thích như thế nào, bất quá cuối cùng cũng làm cho đối phương tin tưởng bây giờ hắn không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa còn tốt hơn bất cứ lúc nào trước kia.

Vân Gian Nguyệt trên người hắn kiểm tra nửa ngày, quả thực không nhìn ra bất kỳ dị dạng nào mới là yên tâm, tiếp theo trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái: "Trạng thái hiện tại của ngươi, dùng để đánh lén người khác chỉ sợ còn thật sự vô vãng bất lợi."

Dù sao trong mắt người tu hành, hắn bây giờ không khác gì một người bình thường, căn bản sẽ không cố ý phòng bị hắn, như vậy hắn đột nhiên nổi dậy gây khó dễ, ai phản ứng kịp?

Đối với nàng xuất thân từ Ma giáo, đánh lén không phải là chuyện đáng xấu hổ, ngược lại nếu có thể đánh lén thành công, mới là thể hiện của trí tuệ.

Tổ An khẽ lắc đầu: "Bây giờ ta hẳn là không cần đánh lén nữa."

Vân Gian Nguyệt nghĩ nghĩ cũng không nói gì nữa, hắn thật vất vả ngưng tụ ý chí vô địch, không cần thiết phải làm dao động. "Vừa rồi thật sự dọa chết ta," Vân Gian Nguyệt vừa mặc quần áo vừa vuốt ngực, "Bây giờ ngươi đã không có việc gì, ta cũng nên công thành lui thân rồi."

Tổ An giật nảy mình, vội vàng ôm lấy nàng: "Ngươi không phải nói không đi sao?"

Cảm nhận được vòng tay ấm áp của hắn, trên mặt Vân Gian Nguyệt cũng nhiều thêm một tia ôn nhu: "Vừa rồi chỉ là để trấn an ngươi đang lâm vào tâm ma mà thôi, nguyên nhân trước đó cũng đã nói với ngươi, thời gian ta ra ngoài quá dài, bây giờ Thánh giáo phỏng chừng loạn thành một nồi cháo, ta phải trở về, bằng không sẽ xảy ra đại phiền toái."

Tổ An biết nàng nói là sự thật, bất quá vẫn là khó nói thất vọng: "Vậy những lời ngươi đáp ứng khác vừa rồi cũng là giả sao?"

Vân Gian Nguyệt nhướng mày, trong mắt lóe lên mấy tia nguy hiểm: "Ta đáp ứng cái gì?"

Tổ An cười khan một tiếng, phát hiện không có tâm ma gia trì, mình dường như cố kỵ nhiều hơn: "Ngươi biết là cái gì."

"Tiểu tử thối, trước kia sao không phát hiện ngươi lá gan lớn như vậy, lại còn dám làm giấc mộng như vậy?" Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng, bất quá nàng xuất thân Ma giáo, xưa nay sống ngoài lề, liền tùy tiện nói, "Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Băng Thạch nữ, ta không có ý kiến."

Theo nàng thấy, tên này nếu dám vô lễ với Yến Tuyết Ngân, Tuyết Hoa Thần Kiếm của đối phương liền trực tiếp chém tới, huống chi còn là yêu cầu thái quá như vậy?

Cho nên mở một tấm chi phiếu khống cũng không sao, đến lúc đó không được là do Yến Tuyết Ngân, ta không cần ra mặt làm ác nhân, muốn hận thì hận Yến Tuyết Ngân đi.

Nghĩ đến các loại mấu chốt, nàng không khỏi tán thưởng sự thông minh của mình.

Ai ngờ Tổ An hai mắt sáng lên: "Thật sao?"

Vân Gian Nguyệt ngược lại là sững sờ, tên này đột nhiên tự tin không hiểu là chuyện gì xảy ra?

Sao đột nhiên cảm thấy mình đào một cái hố lớn?

Bất quá nàng rất nhanh liền xua tan ý nghĩ hoang đường này, Băng Thạch nữ làm sao có thể đáp ứng hắn!

"Đương nhiên là thật," nàng bây giờ chỉ muốn đuổi Tổ An đi cho tiện thoát thân, "Được rồi, ta thật sự phải đi."

"Hay là ở lại đây với ta ba ngày nữa đi." Tổ An có chút không nỡ.

"Ba ngày?" Vân Gian Nguyệt lập tức mặt đỏ tai hồng, đừng nói ba ngày, cho dù là ba canh giờ nàng cũng không kiên trì được, lại ở lại đây, chỉ sợ thật sự muốn hỏng mất.

Cho nên mặc kệ đối phương nói lời ngon tiếng ngọt thế nào, nàng thủy chung không buông miệng, cuối cùng Tổ An cũng không tiện thật sự cản trở chính sự của nàng, chỉ có thể lưu luyến không rời đáp ứng nàng rời đi.

Từ chối Tổ An đưa tiễn, Vân Gian Nguyệt vung tay áo, vốn muốn tiêu sái rời đi, ai ngờ vừa bay lên liền hai chân mềm nhũn, một cái lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, hung hăng trừng Tổ An một cái, lúc này mới ổn định thân hình biến mất ở chân trời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com