Tiêu tướng quân dành cả đời chiến đấu vì đất nước, lập vô số chiến công.
Khi Bắc Yên xâm lược, Tiêu tướng quân cùng nhi tử chiến đấu ba ngày liền.
Cuối cùng cũng đẩy lùi được quân địch, nhưng lại mất đi nhi tử.
Tiêu gia đều là những anh hùng, trung thành dũng cảm, được dân chúng ca ngợi.
Ta tất nhiên cũng muốn gặp gỡ vị chiến thần này.
Chúng ta bí mật rời đi, nhưng đến cánh cửa lớn của thành liền bị chặn lại.
Bùi Huyền Triệt vén một góc rèm lên, thấy cổng thành được canh gác nghiêm ngặt, một đội binh lính đang kiểm tra từng người một.
Ứng Kỳ hạ giọng nói: "Điện hạ, đám lính kia có lẽ là người của Nhị hoàng tử."
Ta ngay lập tức cảnh giác, nắm chặt con d.a.o ngắn mang theo bên mình.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta với ánh mắt an ủi rồi đưa cho Ứng Kỳ một tấm thẻ.
Ứng Kỳ nhét tờ giấy thông hành và một túi bạc vào tay quan gia kiểm tra.
“Thiếu gia của ta có việc gấp phải rời khỏi thành ngay, hy vọng quan gia giúp đỡ.”
Hắn ta cân nhắc túi bạc rồi hài lòng đặt vào tay áo, nhưng vẫn bước về phía cỗ xe ngựa.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Gần đây trong thành thường bị cướp, người ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, còn có chuyện gì cấp bách hơn sự an toàn của dân chúng trong thành không?"
Bùi Huyền Triệt nghiêm nghị nhìn ta, ta đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Hắn lắng nghe tiếng bước chân, nhíu mày ấn ta xuống dưới người hắn, đầu tựa sát vào cổ ta.
Quan gia vén rèm lên, sửng sốt một lát rồi cười hì hì: "Thiếu gia, tâm trạng của ngài tốt quá nhỉ."
“Cho qua.”
Bùi Huyền Triệt ngồi trở lại, nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ.
Ta nhớ tới câu nói của Chiêu Nghi "Nam nhân mạnh mẽ…sợ nữ nhân bám theo" ngượng ngùng trêu Bùi Huyền Triệt.
"Điện hạ, ngài sao vậy? Sao mặt ngài lại đỏ thế? Ngài bị bệnh phải không?"
Ta giả vờ chạm vào trán hắn, nhưng hắn lại đẩy ta ra.
“Không sao.”
"Điện hạ, sao ngài vẫn còn ngại ngùng vậy? Chẳng lẽ Lục hoàng tử trong lời đồn sống phóng đãng thực chất là một tấm thân trong trắng?"
Không ổn rồi, hình như quá tay rồi.
Thấy hắn sắp nổi giận, ta liền im lặng
Ứng Kỳ lái xe ngựa đi, cơn gió mạnh thổi bay một góc rèm.
Ta nhìn ra ngoài thấy Thẩm Tú Châu đang ngồi trong đình ở cạnh cổng thành.