Phong Nhã Gian

Chương 12: Đấu Trí



{12}

Tên thích khách nghe thấy lời này, khóc cũng không khóc nữa.

"Ta nói, ta nói hết!"

"Lần này đến Phong Nhã Gian ta chuẩn bị lên tầng ba g.i.ế.c Lâm Tuyên! Cái tên cẩu quan đó hại c.h.ế.t biết bao trung thần lương tướng, chúng ta sớm đã không ưa nổi rồi, chúng ta muốn ủng hộ Thái tử Điện hạ, bảo vệ chính thống của nước Yến!"

Giết Lâm Tuyên, ủng hộ Kiêu Sí?

Ta ngước mắt lên, đánh giá tên nam nhân trước mặt trông có vẻ vô cùng thành thật này.

"Vậy sao? Các ngươi có kế hoạch gì? Nói chi tiết xem nào."

"Kế hoạch được giữ bí mật, ta biết cũng không nhiều, mệnh lệnh cấp trên giao cho ta là lẻn vào Phong Nhã Gian, mỗi lần Lâm Tuyên đến Phong Nhã Gian mang theo không nhiều người, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay. Cho nên, ta tìm chỗ ẩn nấp, sau khi nhận được tín hiệu của nội ứng, trực tiếp đến nhã gian."

Nói không có điểm gì đáng nghi.

Để thưởng cho hắn, ta nhét chiếc khăn tay của mình vào miệng hắn, ra hiệu hắn không được lên tiếng.

Sau đó dùng d.a.o nhỏ rạch một vết trên cánh tay hắn.

Rất nhanh, mùi m.á.u tanh lan ra khắp địa lao, cũng bay vào khứu giác của thê tử hắn.

Nàng diễn một màn kịch hay, lặng lẽ che mũi đứa trẻ khóc.

Sợ chúng ta không nhận ra màn kịch của nàng, nàng thậm chí còn khóc hét lên hai câu:

"Tướng công! Tướng công! Kiếp sau chúng ta gặp lại.

 

Chúng ta không phải lần đầu tiên đi lấy tín vật, phu thê bình thường thế nào chúng ta sớm đã nhìn thấu.

Người thê tử này quá bình tĩnh, cũng quá cực đoan.

Từ phản ứng đầu tiên khi bị Vân Nương bắt đến, nàng đã biết chúng ta bắt đến là vì phu quân của nàng.

 

Nhưng đa số, tín vật bị bắt đến câu đầu tiên đều hỏi: "Các người là ai? Muốn tiền hay muốn mạng?"

Hơn nữa, sau khi biết là do phu quân nhà mình gây chuyện, cơ bản đều là quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Tuyệt đối không có chuyện trực tiếp đẩy người khác vào chỗ c.h.ế.t như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lời này vừa nghe đã cảm thấy là mật ngữ trao đổi giữa các thích khách.

Nhân lúc mỗi người còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, ta dặn dò Vân Nương hai câu.

"Tuyệt đối không được thả nàng về chỗ cũ, trước tiên ném nàng vào thùng rượu lăn vài vòng, sau đó đi vòng quanh thành một canh giờ, cuối cùng ném đến cửa Lâm phủ đi."

Tất cả những điều này, ta chỉ là muốn thăm dò Lâm Tuyên mà thôi.

 

Thái tử hiện tại thế yếu, sớm đã tự lo thân còn không xong, đang tích cực lôi kéo triều thần.

Hắn không dám ra tay với Lâm Tuyên.

Dù sao Lâm Tuyên g.i.ế.c người là thật, cũng không để ý đến thanh danh gì.

Nhà nào bất lợi cho hắn, hắn có thể trực tiếp mượn danh Hình Bộ mà tịch biên gia sản.

 

Lý do đường hoàng như ủng hộ chính thống này, ta hoàn toàn không tin.

Kiêu Sí đâu phải kẻ ngốc.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Vân Nương trở về liền báo cho ta biết, đôi mẫu tử kia sau khi bị ném đến cửa Lâm phủ đã quan sát xung quanh rất lâu.

Thấy Lâm phủ không ai để ý đến họ, mới vội vàng rời đi.

Nào biết điểm này lại quá cố ý rồi.

Lâm Tuyên rất để ý việc thích khách trà trộn vào Lâm phủ, dù là dân thường vô tình dừng lại trước cửa Lâm phủ quá lâu, cũng sẽ bị thị vệ bắt lại hỏi han một phen.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Hành động lần này ta biết mình đã đánh rắn động cỏ.

Nhưng cục diện hiện tại bất minh, có người ra mặt cũng không phải là chuyện xấu.

Ta kể chuyện đôi "mẫu tử" kia cho thích khách nghe.

"Ngươi nói xem bây giờ họ sống hay chết?"

"Sống, nhất định còn sống."

"Bây giờ trong mắt mọi người, ngươi đã c.h.ế.t rồi, nói thật với ta đi. Đám đồng bọn kia của ngươi có thể tha cho thê nhi của ngươi, ta thì không đâu, ngươi biết ta có thủ đoạn mà."

"Họ vô tội! Ngươi sao có thể lạm sát người vô tội như vậy?"

"Trên tay ngươi không phải cũng dính m.á.u tươi của rất nhiều người vô tội sao? Ngươi có thể giết, hắn có thể giết, vì sao chỉ có ta là không được giết? Hay là đạo đức giả này chỉ đặt ra cho chúng ta?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com