Bên trong toàn là những trang sức quý giá, là mẫu thân tìm người làm cho ta.
Hộp trang điểm của ta có một ngăn bí mật, đây là bí mật chỉ có ba người nhà chúng ta biết.
Bởi vì phụ thân dạy ta,làm việc gì cũng phải để lại đường lui.
Cho nên những thứ quan trọng nhất, ta đều để trong ngăn bí mật.
Ngăn bí mật không lớn, nhìn từ bên ngoài không thể thấy được bí mật ẩn giấu của hộp trang điểm.
Ta chỉ có thể đánh cược rằng, phụ thân đã để lại thứ gì đó bên trong.
"Thanh Đào, mang hộp trang điểm về Phong Nhã Gian."
Thanh Đào nghe tiếng, lập tức bước vào chuẩn bị mang hộp đi.
Trước khi mang đi, Lâm Tuyên đến xem xét, không phát hiện ra ngăn bí mật chỉ thấy những trang sức bên trên.
"Mang những thứ này làm gì? Đều lỗi thời rồi. Nếu muội thích, ta bảo người gửi cho muội những món mới hơn."
"Đây đều là giá trang1 mà nương đã chuẩn bị cho ta, không phải thứ trang sức bình thường có thể so sánh được."
"Giá trang? Nàng còn định gả cho ai? Gả cho cái xác c.h.ế.t kia sao?"
*(1. Giá trang 嫁妆 (Jiàzhuāng) - Tài sản, đồ đạc mà nhà gái chuẩn bị cho con gái mang về nhà chồng khi kết hôn.)
Một cơn thịnh nộ bất ngờ, xé toạc lớp ngăn cách cuối cùng giữa chúng ta.
Người Lâm Tuyên nói đến đã c.h.ế.t rất lâu rất lâu rồi.
Lâu đến mức, ta có chút không nhớ rõ bộ dạng của chàng.
Chàng tên Kiều An, là một thư sinh có chút nghèo túng.
Lúc hoa lâu vừa đổi tên thành Phong Nhã Gian, chàng thường xuyên đến.
Chỉ ngồi trong đại sảnh, không gọi cô nương cũng không uống rượu.
Ta là người làm ăn buôn bán, tự nhiên có chút không thích loại người đến ăn không ngồi rồi này.
Hôm đó không nhịn được, ta bước đến trước mặt chàng nói:
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Công tử, nơi này là hoa lâu, không phải chỗ xem kịch đâu."
Hắn nhìn ta, mắt sáng lên mấy phần, từ trong n.g.ự.c lấy ra năm lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có hơi ít, ta có thể mời cô nương cùng ta trò chuyện được không?"
"Ta là quan kỹ, công tử chạm vào ta là phạm tội chết. Nhưng ở đây ta còn rất nhiều cô nương xinh đẹp, công tử thích loại nào ta đều có thể tìm cho công tử."
"Vậy thì tùy tiện tìm một người đi."
Thấy hắn không mang đủ tiền, ta tìm cho hắn một cô nương vừa mới vào hoa lâu không lâu.
Cô nương như vậy nói chuyện sẽ chân thành hơn, có lẽ đó là điều chàng muốn.
Kết quả, chàng lại dẫn cô nương kia ngồi trong đại sảnh tiếp tục nghe kịch.
Hai người ngồi nghiêm chỉnh, như đang bàn bạc đại sự triều đình vậy.
Mỗi khi ta ném ánh mắt nghi hoặc về phía chàng, chàng luôn đáp lại ta bằng một nụ cười.
Kỳ lạ vô cùng.
Sau này, hắn vẫn thường đến, chỉ là gọi cô nương có chút đắt, nên mỗi lần chàng đều phải tích cóp nửa tháng mới đến được một lần.
Lần nào cũng như vậy.
Kéo dài nửa năm, ta thấy chàng không giống loại công tử phóng túng lưu luyến chốn hoa nguyệt.
Liền nhân lúc rảnh rỗi, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi:
"Công tử đến hoa lâu vừa không uống rượu, cũng không ôm cô nương, rốt cuộc có chuyện gì?"
Dường như hỏi trúng điểm mấu chốt rồi.
Kiều An nhìn ta cười gượng gạo, tay còn vô thức gãi đầu hai cái.
"Ta đến Phong Nhã Gian chính là muốn gặp cô nương."
"Cái gì? Gặp ta? Chúng ta quen nhau sao?"
"Hai năm trước, ta bị người vu oan trộm ngân lượng, chính cô nương đã cho ta một chiếc trâm đính ngọc trai, để ta đến Đại Lý Tự đòi lại sự trong sạch. Cho nên, ta muốn đến xem cô nương sống có tốt không. Sau đó... sau đó ta muốn hỏi cô nương, nếu ta đỗ Trạng nguyên, đạt được công danh, ta có thể đưa cô nương rời khỏi đây không?"
Nghe chàng nói xong, ta mới nhớ lại một cách sâu sắc về ký ức "không đáng kể" hai năm trước.
Ta đã rất lâu không cảm nhận được thiện ý từ người xa lạ.
Không khỏi mềm lòng vài phần.
Nếu chàng xuất hiện vào lúc ta vừa bị tịch biên gia sản, ta nghĩ mình rất sẵn lòng đi cùng chàng.
Cho nên ta đã cho chàng một câu trả lời khẳng định.
Từ ngày đó trở đi, chàng không còn đến Phong Nhã Gian nữa.
Ta biết ngày thi cử sắp đến gần, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.