Trải qua một phen giày vò, lúc ta tỉnh lại lần nữa đã là giờ Tỵ¹ ngày hôm sau.
*(1. Giờ Tỵ (巳时): Khoảng 9-11 giờ sáng.)*
Lâm Tuyên đã đi từ lâu, trên giường trong nhã gian đã không còn hơi ấm của hắn.
Thanh Đào thấy ta quay về phòng, lập tức bưng nước nóng đến cho ta tắm gội.
Ngoài nước nóng, còn có một bát thuốc tránh thai.
"Tiểu thư, cái tên Lâm Tuyên này thật không phải là thứ tốt lành gì."
Ta một hơi uống cạn bát thuốc, lau miệng, chuyển sang chuyện khác.
"Tên thích khách hôm qua chạy vào Phong Nhã Gian đã khai gì chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng Vân Nương đã tra ra thân phận của hắn, đã đi lấy tín vật¹ rồi."
*(1. Tín vật (信物): Ở đây chỉ người thân hoặc vật quan trọng có thể dùng để uy hiếp.)*
"Tốt, tuyệt đối không được để lộ bất kỳ tin tức nào. Kỳ thi viết do Điện hạ tổ chức không thể xảy ra sai sót, đây là trận chiến ngầm quan trọng nhất của chúng ta."
Thanh Đào nhận lệnh của ta, lại đi về phía địa lao dưới lòng đất.
Bởi vì Phong Nhã Gian ngoài việc là một hoa lâu, còn là nơi giao dịch thông tin lớn nhất kinh thành.
Những vị khách đến đây bất kể cao thấp sang hèn, lời họ nói đều sẽ được ghi lại từng chữ từng câu tại Thính Phong Các.
Chúng ta sẽ chọn lọc từ đó những thông tin hữu ích để tổng hợp, giao dịch, buôn bán.
Thính Phong Các là bí mật của Phong Nhã Gian, chỉ có số ít người biết.
Dù sao chuyện này truyền ra ngoài đều là tội c.h.é.m đầu.
Người ta trung thành là đương kim Trưởng Công Chúa.
Chúng ta có cùng chí hướng, cũng có cùng kẻ thù.
Cho nên sự hợp tác của chúng ta là tất yếu.
Trưởng Công Chúa cần ta giúp nàng xây dựng mạng lưới thông tin khắp kinh thành, thậm chí cả Yến Quốc.
Phong Nhã Gian chính là con d.a.o bí mật của nàng.
Còn ta cần Trưởng Công Chúa ngồi lên ngôi vị, rửa sạch oan khuất cho Tạ gia, g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Tuyên.
Phong Nhã Gian chính là quân bài mặc cả của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lâm Tuyên ngày nay có thể tung hoành ngang dọc trên triều đình cũng là nhờ Tạ gia đã hiến tế vì hắn.
Cũng không thể tách rời dòng m.á.u trên người hắn.
Hắn là con riêng của Hoàng đế.
Mối ân oán giữa ta và Lâm Tuyên phải kể từ hai mươi năm trước.
Hình như bắt đầu khi ta năm tuổi, tổ phụ ta là Tể Tướng chí cao vô thượng được người người kính trọng của Yến Quốc, phụ thân ta là Đại Lý Tự Thiếu Khanh1 tài ba, rất giỏi trừ gian diệt ác.
*(1. Đại Lý Tự Thiếu Khanh (大理寺少卿): Chức quan đứng đầu Đại Lý Tự, cơ quan tư pháp tối cao thời xưa, tương đương Chánh án Tòa án Tối cao.)*
Là nữ nhi duy nhất của Tạ gia, gia tộc cận thần của Thiên tử, cả kinh thành không ai không ngưỡng mộ xuất thân của ta.
Những hào quang này người khác cả đời cũng không thể với tới.
Các gia tộc muốn kết thân với ta nhiều đến mức muốn đạp nát ngưỡng cửa.
Nhưng trong nhà chỉ muốn tìm cho ta một lương nhân (người chồng tốt), có thể ở rể thì càng tốt.
Trời không chiều lòng người, Hoàng đế cũng để mắt tới mối hôn sự này.
Cho nên năm ta năm tuổi đã được định hôn với Thái tử.
Chỉ đợi đến tuổi cập kê, liền có thể ngồi kiệu mười hai người khiêng nhập chủ Đông cung, trở thành Thái tử phi.
Thánh chỉ không thể chối từ, Tạ gia đột ngột bị trói buộc lợi ích cùng Hoàng Hậu.
Những năm đó, bên cạnh Hoàng hậu cũng không có người thân tín, liền chọn trúng phụ thân ta.
Bà ta sai phụ thân đi tìm một đứa trẻ tên là Vũ Yểu để giết.
Hoàng hậu không nói cho phụ thân biết thân phận thật sự của Vũ Yểu, nhưng mọi người ít nhiều cũng đoán được chân tướng sự việc.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Sau đó phụ thân đã tìm được, nhưng người không ra tay với một đứa trẻ.
Ông tìm t.h.i t.h.ể của một đứa trẻ tương tự, rồi giao cho Hoàng Hậu.
Đứa trẻ tên Vũ Yểu đó liền đến Tạ phủ, không hiểu sao lại trở thành biểu ca xa của ta.
Từ đó đổi tên thành Lâm Tuyên.
Lâm Tuyên từ nhỏ đã sống cùng một bà nhũ mẫu hung dữ, tính tình tự nhiên có chút tệ.
Làm gì cũng rụt rè sợ sệt.
Trùng hợp thay, thứ ta phải học lại là đạo làm mẫu nghi thiên hạ¹, tức là giả vờ cũng phải giả vờ ra được bộ dạng dịu dàng chu đáo.
*(1. Mẫu nghi thiên hạ (母仪天下): Tấm gương cho phụ nữ trong thiên hạ, thường chỉ Hoàng Hậu hoặc Thái hậu.)*
Phụ thân vì muốn rèn luyện tính tình của ta, nên bảo ta chăm sóc Lâm Tuyên nhiều hơn.
Cho nên thuở nhỏ ta luôn dắt tay hắn, ngọt ngào gọi hắn "ca ca".
Hắn cũng không hề thấy phiền mà gọi ta "muội muội".