Nghe vậy, Tần Ninh cười gượng: “Bây giờ con đương nhiên không giống trước kia!”
Nam tử áo đen lại nói: “Vậy thì sau này con trở lại Vân Giới, ai còn nhận ra con nữa?”
Tần Ninh nói: “Cha, bây giờ cha đến gặp con có việc gì à?”
Nam tử áo đen trước mặt chính là chủ nhân thật sự của Thương Mang đại thế giới bao la vô ngần – Vô Thượng Thần Đế Mục Vân!
Đồng thời cũng là cha của Tần Ninh.
“Nhãi ranh, cha đi thăm con trai cũng không được à?”
Vô Thượng Thần Đế cười mắng.
Tần Ninh gãi đầu, hắn ngồi khoanh chân dưới đất, nói: “Được thì được, nhưng mà cha ở bên ngoài chẳng phải là không an toàn sao? Bây giờ không sợ bị người ta đuổi giết nữa à? Không cần chạy nữa?”
“Ta chạy cái đầu con ấy!”
Mục Vân cũng ngồi xuống, nhìn đứa con trai gần ngay trong gang tấc, ông xoa đầu con, cười nói: “Nha đầu kia rèn luyện tâm chí, khiến Tinh Nguyên Đan rung động, ta bèn mượn cơ hội này đến thăm con”.
“Tinh Nguyên Đan?”
Tần Ninh không hiểu.
Mục Vân cười nói: “Vi phụ ở bên ngoài, giết một... Dị tộc, ờm, thần linh Dị tộc theo như con nói ấy, luyện hắn thành một viên Tinh Nguyên Đan, lần trước chính viên Tinh Nguyên đan này đắp nặn lại hồn phách và xác thịt cho hồng nhan của con, giúp cô gái này sống lại”.
“Đấy là đan dược?”
“Không phải đan dược, con... Hiểu nó giống như tu vi cả đời của một vị Thần Đế dung hợp thành một hạt châu, hạt châu ấy ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp”.
“Nha đầu kia may mắn, đó coi như là lễ vật gặp mặt người cha chồng này tặng cho con dâu tương lai”.
Nghe Vô Thượng Thần Đế nói vậy, Tần Ninh về cơ bản đã hiểu được.
“Vì sao lại gọi là Tinh Nguyên Đan?”
“Bởi vì người bị ta giết tên là Tinh Nguyên”.
“…”
“Có ảnh hưởng xấu nào không?”
Tần Ninh hỏi: “Liệu nó có khiến Thời Thanh Trúc tu thành Dị tộc không?”
Mục Vân nghe hắn hỏi câu ấy thì tức giận trừng hắn: “Ta sẽ hại con dâu của mình à? Ta suy nghĩ cho con trai mình, giống như ông nội con ấy!”