Sức mạnh kinh khủng bắn ra từ lòng bàn tay, luồng khí vô cùng điên cuồng chụp lên hai người Tông Đồng và Lam Nhược Vân.
Đùng! Tiếng nổ trầm khẽ không ngừng vang vọng.
Thoáng chốc, sắc mặt của Tông Đồng và Lam Nhược Vân càng tái hơn, huyết mạch trên người vỡ nát, máu tươi trào ra ngoài.
Tần Ninh thu lòng bàn tay lại, ba người bị kéo tới trước mặt hắn, không nhúc nhích nổi.
Tần Ninh vẫy tay một cái, ba người đồng loạt quỳ rạp phập phập phập xuống đất.
Lúc này.
Lý Uyển Thanh đáp xuống, nhìn ba người thê thảm quỳ dưới đất, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, không biết nên nói gì.
Sắc mặt ba người Tông Càn, Tông Đồng, Lam Nhược Vân trắng bệch, khó coi.
Tần Ninh bước tới, luồng khí chảy cuồn cuộn trong cơ thể.
“Có lẽ ngươi sẽ nhân từ nương tay với bọn họ nhưng rất nhiều chuyện...”, Tần Ninh mở miệng nói: “Một khi ngươi thay đổi thì… Có khả năng kết quả cũng sẽ thay đổi, đến lúc đó, có thể sẽ có nhiều người chết hơn”.
“Trong tiên giới mênh mông này có bao nhiêu Dị tộc? Những năm qua, đã có bao nhiêu người chết trong tay Dị tộc rồi?”
Lý Uyển Thanh mấp máy môi, cuối cùng không biết nên nói gì.
Tần Ninh bước tới chỗ ba người kia, phủ bàn tay lên.
Sinh Tử Ám Ấn hiện ra, nện vào giữa trán, dung nhập vào hồn phách của ba người.
Thủ đoạn độc hữu của cửu mệnh thiên tử.
Trước đây, hai người Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách cũng bị Tần Ninh khống chế bằng Sinh Tử Ám Ấn nên mới ra tay sát hại đồng tộc của mình.
“Sau lưng các ngươi có những sư trưởng nào hợp tác với Dị tộc?”