Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngươi nói, ta sẽ không giết bọn họ, ngươi không nói, ngươi và cả bọn họ, đều phải chế
Lời này nói ra, đáy mắt của lão giả áo lam lóe lên vài phần giấy giụa.
Tần Ninh cũng không khách sáo, tay nắm chặt Đông Hoàng Tiên Kiếm, chân bước qua.
“Hai con người kia bị Hàn Lục Bách đại nhân đưa đi rồi!”
Hàn Lục Bách?
Tân Ninh quay đầu nhìn về phía Trương Linh Phong.
Trương Linh Phong lập tức nói: “Trong cuộc đại chiến, Tiên Đế của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc đã chết không ít, nhưng có một số đã bỏ trốn, tên Hàn Lục. Bách kia cũng đã chạy thoát rồi!”
Tần Ninh lại nhìn về phía lão giả áo lam, hỏi: “Đi từ chỗ nào?”
Lão giả áo lam im lìm không đáp.
“Nếu nói thì nói cho hết, nếu không... các ngươi cũng đều phải chết”.
Lảo giả áo lam nghe vậy, chỉ về phía một sơn cốc ở phía sau đại điện, nói: “Bọn họ đã rời khỏi nơi này thông qua Vận chuyển trận, vượt qua không gian, chuẩn bị đi đến tiên vực khác rồi!”
“Ở đâu?”
“Thái Thần tiên vực!”
Nghe vậy, đáy mắt Tân Ninh có tia sáng vụt qua.
Thái Thần tiên vực!
“Ngươi tốt nhất đừng có lừa ta, nếu không ta đảm bảo, các ngươi đều sẽ phải chết!”
Lão giả áo lam thở dài nói: “Quân đội đều đã rời đi cả rồi, nhưng phải có người ở lại để trông coi căn cơ của một không gian, đợi ngày sau chúng ta quay trở lại.
Tân Ninh lại nói: “Được rồi, đứng dậy, đưa chúng ta xuất phát!” Lão giả áo lam gật đầu.
Mấy vị lão giả, đến cả mấy chục thanh niên của Hàn Mị tộc trong đại điện ai nấy đều nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt chất chứa phẫn hận cùng sợ hãi.
Bọn họ phần hận Tần Ninh làm hỏng kế hoạch của bọn họ. Nhưng cũng đồng thời e sợ người thanh niên này. Mọi người bị áp giải đi đến một tòa sơn cốc rộng rãi phía sau đại điện.
Bên trong sơn cốc, quét mắt nhìn quanh phải rộng đến cả vạn trượng, mà ở giữa sơn cốc, quả thực có một đại trận vận chuyển.