Nói xong, Thạch Cảm Đương đi theo Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư đi lên một con đại bàng Chỉ Phong ở phía sau.
Tổng cộng sáu con đại bàng Chỉ Phong.
Xung quanh bốn phía là bốn con hộ vệ, cộng lại có trên trăm vị Thanh Giáp Vệ.
Ở giữa là hai con đại bàng Chỉ Phong chở mấy người phóng lên cao.
Đại điện trên lưng đại bàng Chỉ Phong thoạt nhìn có chút xa hoa.
Hơn nữa đứng ở trong đại điện như giẫm trên đất bằng, không cảm giác được là đang bay với tốc độ cực nhanh.
Càng là huyền thú mạnh mẽ thì tốc độ phi hành càng nhanh.
Hơn nữa càng thêm ổn định.
Lúc này đại điện hiển nhiên là đã được quét tước, trông rực rỡ hẳn lên.
Tần Ninh nhìn bốn phía, gật đầu.
“Con trai của đồ đệ chàng đúng là có tâm”, Cốc Tân Nguyệt cười nói.
“Năm đó, khi ta còn chưa rời khỏi đại lục Vạn Thiên thì Tử Hiên đã ra đời, cũng đi theo ta một thời gian nên khá là giống với cha nó”.
Cốc Tân Nguyệt cười nói: “Nghe chàng nói như vậy thì ta càng tò mò Dương Thanh Vân là người như thế nào...”
“Đồ cổ hủ... Lại còn cứng đầu...”
Tần Ninh đi tới chiếc giường rộng lớn bên trong tẩm điện, đầu gối vào hai cánh tay, cười nói: “Năm đó ta phí bao nhiêu công trói Tiên Nhân về, tên nhóc này lại còn nói cái gì mà nó yêu mến Tiên Nhân nhưng Tiên Nhân không yêu nó, nó không vui, lúc ấy làm ta tức chết!”
“Không nghĩ tới chàng nhã nhặn như thế mà lại làm những chuyện ngang ngược như vậy đấy?”
“Ta làm bao nhiêu chuyện ngang ngược, nàng cũng biết mà?”, Tần Ninh cười nói.