Lúc này, người xuất hiện giữa không trung chính là Tần Ninh.
Nhưng cũng không phải là Tần Ninh của kiếp này.
Mà là Tần Ninh lúc còn là Cửu U Đại Đế.
“Sư tôn, mau thả con ra ngoài đi!”
Thạch Cảm Đương gần như khóc lên.
“Con sai rồi, sư tôn, con chỉ là một đứa không có ước mơ thôi. Có sư tôn, thằng nhóc Thanh Vân và thằng nhóc Nhàn Ngư kia làm chỗ dựa cho con, con ăn chờ chết là được rồi”.
Thạch Cảm Đương khóc lóc kể lể.
Chẳng qua là, người áo đen ngạo nghễ kia đứng giữa không trung, không có hành động gì cả.
“Chàng trai trẻ, chúc mừng ngươi tiến vào luyện ngục tràng!”
“Sau đây, ngươi có thể gắng sức chém giết ở đây”.
“Có thấy những đỉnh núi xung quanh không?”
“Trên mỗi đỉnh núi đều có thánh lực thiên địa giúp ngươi khôi phục!”