Lúc này ánh mắt của Ôn Như Ngọc hoàn toàn lạnh lẽo.
“Đây là địa lao của Lôi Sơn tông chúng ta, từ trước đến nay vẫn luôn khô ráo, các ngươi đã làm cái gì rồi?”
Đại trưởng lão còn chưa mở miệng, Tần Ninh đã thản nhiên nói: “Đương nhiên là lấy một vài tà vật ẩm thấp để áp chế cảnh giới của những người trong này, để bọn họ không có cách nào khôi phục thực lực”.
Đại trưởng lão nghe thấy Tần Ninh trả lời, cũng không phản bác.
“Mở cửa!”
Tần Ninh không nhiều lời.
Một đoàn người tiến vào trong cung điện dưới lòng đất.
Từng bóng người ở hai bên đường đều nhìn về phía mấy người tiến vào trong cửa lớn.
“Lý Hiểu sư huynh…”
“Cô Nguyên sư đệ…”
Nhìn các sư huynh đệ thân thiết bình thường, lúc này ai nấy đều mặt vàng khô gầy, trong giọng nói của Ôn Như Ngọc có vẻ nghẹn ngào.