Đối diện với Tần Ninh, bọn họ gần như không có cách nào phản kháng lại được.
Tần Ninh... vô địch.
"Có vẻ như, cốc chủ của các ngươi không có trong cốc".
Tần Ninh dần hiểu rõ mọi việc.
"Nếu như thế thì ta đành ở đây đợi ông ta!"
"Đợi ta hả? Ngươi có tư cách đó à?"
Tần Ninh vừa nói xong, cách đó ngàn mét, một tiếng quát to như tiếng sấm rền vọng tới, làm chấn động cả màng nhĩ.
Một bóng người bay tới trong chớp mắt.
Người kia mặc chiếc áo bào màu vàng, trên đầu đội chiếc nón màu vàng, chân đi ủng, tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trong tay ông ta đang cầm một ai đó.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện đó chính là cung chủ Đoạt Mệnh cung.
Người đàn ông định nói gì đó, nhưng nhìn vào bên trong sơn cốc, thấy cảnh tượng đầy thê thảm, khu vực của Thú Hoàng cốc bị phá hủy nghiêm trọng, ánh mắt ông ta trầm xuống, không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Âm thanh răng rắc vang lên.
Ở trong tay ông ta, cổ cung chủ Đoạt Mệnh cung đã bị siết đến mức đỏ rực.
"Cốc chủ!"
"Cốc chủ!"
"Cốc chủ!"
Ba người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, nét mặt đầy vẻ đau thương, khóc lóc khổ sở.