Cốc Tân Nguyệt gật đầu nói: "Bây giờ, ta đang ở cảnh giới Quy Nhất lục mạch, chắc chẳng bao lâu nữa ta cũng sẽ tới cảnh giới Thiên Nhân thôi, đến lúc đó, ta sẽ tìm ngươi bàn luận võ đạo!"
Nghe vậy, Cửu Anh ngậm miệng theo bản năng.
Người đàn bà của Tần Ninh, ai nấy cũng đều rất đáng sợ.
Hở ra là uy hiếp người ta! Thực lực không bằng nó, nó cũng chả dám bắt nạt.
Còn khi thực lực mạnh hơn nó là thích là cứ bắt nạt nó thôi.
Quả thật là không coi hung thú ra gì mà.
"Cô không được đánh ta...", Cửu Anh thì thầm nói: "Ta chính là Anh Anh của Tần gia đó..."
Nghe vậy, khóe miệng Cốc Tân Nguyệt co rút.
Tên này là hung thú thật à?
Anh Anh?
Đây là học ai đó hả?
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên đã ngừng khóc, Tần Ninh chỉ cảm thấy hơi thở của nàng trở nên mong manh.
Mãi một hồi, hắn vừa mới phát hiện, Diệp Viên Viên... đang ngủ... Tần Ninh vẫy tay, Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh đi đến.
"Chăm sóc Viên Viên giúp ta!"
"Ừ!"
Cốc Tân Nguyệt và Cửu Anh lui vào một bên.
"Hãy mau xưng tên!"
Lý Trường Phong lạnh lùng nói.
Người của Thiên Bảo lâu lần lượt xuất hiện.
Trước ngực Thiên Minh Vũ có một vết chém, tuy máu đã ngừng chảy, nhưng nó vẫn chưa đông lại, có vẻ như là do Diệp Viên Viên gây nên.
"Thiên Nhân nhất bộ lại thảm bại dưới tay cảnh giới Quy Nhất cửu mạch, thật mất mặt".
"Với thiên phú như vậy, mà cũng xứng với cái danh thiên kiêu à?"
"Có thấy thú vị khi khiêu chiến người khác để rèn luyện bản thân không?"