Lục Vương cười khà khà nói: "Lần này năm ngàn tinh binh nhất định bình định đám khốn kiếp kia!"
Trong nháy mắt, sau lưng hai vương xuất hiện từng tên chiến sĩ mặc chiến giáp đi ra.
Rầm rầm rầm, âm thanh làm cho đại địa chấn động lúc này truyền ra.
Tần Ninh cùng Tiên Hàm cũng cảm ứng được.
Cửa thành Ám Vũ mở rộng.
Từng tên chiến sĩ Ám Vũ Ma tay cầm binh khí đi ra.
Tiên Hàm thấy cảnh này, ánh mắt sững sờ, thốt lên: "Ám Vũ Ma chuẩn bị... chiến đấu!"
Tiên Hàm giật mình trong lòng.
Bọn súc sinh này đã lâu chưa từng đi ra giao thủ.
Sao lần này lại đột nhiên đi ra?
"Ca, chúng ta đi thông báo cho nhị ca ta biết đi!", Tiên Hàm vội vàng nói.
"Đi làm gì?"
Tần Ninh nhìn về phía đám chiến sĩ Ám Vũ Ma thân mang chiến giáp, tay nắm lấy trường thương, trường kiếm, rìu chiến, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Các ngươi bên kia hẳn là có thám tử tùy thời chú ý bên này".
"Nếu thật sự đánh lên thì chẳng phải bọn họ sẽ phát hiện sao?", Tần Ninh cười nói.
Nghe đến lời này, Tiên Hàm vội vàng nói: "Ca, ca, đừng, đừng, đừng..."
"Sao?"
Tiên Hàm giải thích: "Cửa thông đạo ở dưới đất này của chúng ta chẳng qua mới có hơn một ngàn người thôi, mỗi lần Ám Vũ Ma xuất động đều là gấp mấy lần chúng ta".
"Cho nên chúng ta chỉ phòng thủ thôi, nếu tùy tiện xuất kích, thông đạo bị công hãm thì Ám Vũ Ma sẽ trực tiếp lên trên mặt đất".