Quyền kia trong gió đột nhiên lại bộc phát ra một đường sức mạnh.
Luồng sức mạnh thứ hai lúc này oanh ra.
Phụt một tiếng, Diệp Vô Thanh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Một quyền, bại!
Diệp Vô Thanh ngẩn ngơ.
Thạch Cảm Đương giờ phút này cười nói: "Nhãi con, cảnh giới của ngươi không vững chắc, linh thức không đủ mạnh mẽ, linh khí cũng không mạnh!"
Hắn ta được Tần Ninh dạy dỗ.
Tự nhiên là vững vàng mà tới.
So sánh ra thì Diệp Vô Thanh quá kém cỏi.
"Nhìn thấy thú cưỡi của ta không?"
Tần Ninh mở miệng lần nữa và hỏi.
Thạch Cảm Đương giờ phút này giương lên nắm đấm.
Diệp Vô Thanh tái mét mặt mày, vội vàng nói: "Nhìn thấy, ở trong cung điện!"
"Coi như ngươi thức thời!"
Thạch Cảm Đương mỉm cười.
Nhóm Tần Ninh lần lượt đi qua thành cung, cửa cung, tiến vào bên trong.
Bảy, tám mươi cao thủ Thiên Nhân giờ phút này đứng vững trước cửa cung điện cao trăm trượng, rộng ngàn trượng, lập tức sinh ra một tia cảm giác nhỏ bé.
một cây cột chọc trời ở trên cung điện lúc này sừng sững không ngã, nhìn khá uy nghiêm.
Ngẩng đầu nhìn lên, sấm sét lấp lóe giữa trời.
"Cửu Anh đâu?"
Thạch Cảm Đương nhìn về phía trước, buồn bực nói.
"Có lẽ là ở trong cung điện?"
Lý Nhàn Ngư không chắc chắn lắm.
"Không!"
Tần Ninh giờ phút này thản nhiên nói.
Hả?
Tần Ninh từ từ nói: "Cái con Cửu Anh này thật đúng là lòng tham không đáy, chết cũng đáng đời".