Vào giờ phút này, bất kỳ ai đều cảm giác được trời đất đang quay cuồng, từng vết nứt xuất hiện chằng chịt khắp cả đài ngọc.
Theo từng bước chân của con voi khổng lồ, cơ thể U Phần càng lúc càng cứng lại, sức mạnh dường như có hơi tán loạn.
Áo giáp trên người hắn ta giờ đã xuất hiện một vết nứt, trông thật thê thảm!
Tần Ninh bình tĩnh nhìn về phía U Phần.
"Khá đấy, có thể chịu đến mức này!"
Tần Ninh quát lên: "Thế nhưng lần này ngươi có thể được nữa không?"
Vừa dứt lời, khí tức trong cơ thể Tần Ninh lập tức bùng nổ.
Con voi khổng lồ kia bỗng bước hai chân ra.
Lúc nãy mới chỉ là một chân.
Còn hiện tại là hai chân.
Sắc mặt U Phần tái nhợt.
Bàn chân đó mà giẫm lên người, áo giáp của hắn ta sẽ không chống đỡ được, thậm chí đến cả bản thân hắn ta... cũng sẽ đi đời nhà ma!
Cảnh này đã rơi vào mắt của bốn người Lý Tín, Sở Hà, Trương Vân và Liễu Dương.
Cả bốn người nhanh chóng dời tầm mắt, rồi lập tức xông ra.
Chính lúc đó, một tiếng kêu rõ to bỗng vang lên.
Vào thời khắc ấy, Xích Vũ Thiên Phong Điêu dang rộng đôi cánh, từng cái linh vũ ùn ùn rơi xuống, đâm xuống quanh cái đài ngọc giống như tạo thành một cái lưới, ngăn cản đường đi của bốn người kia.
Tần Ninh nhìn về phía U Phần, quát to: "Một chiêu này đủ để lấy mạng ngươi rồi!"
Tiếng quát vừa vang lên, hai chân của con voi khổng lồ kia nặng nề giáng xuống.
Rầm...
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng nổ ầm ầm dữ dội truyền đến, đài ngọc không thể nào chịu được nữa mà sụp đổ.