“Mặc kệ có phải Linh Ngự môn có quan hệ thân thiết với nhà họ Linh hay không, hôm nay mọi hành động của Linh Ngự môn đã đẩy chính các ngươi xuống vực”.
Lý Huyền Đạo nghe vậy thì nhíu mày.
Lải nhà lải nhải, tên nào mà lại nhiều lời như vậy?
Nhà họ Linh là người nhà của sư tôn đời thứ năm, vậy thì chính là người nhà của Lý Huyền Đạo hắn ta, bắt nạt người nhà của sư tôn chính là bắt nạt người nhà của hắn ta.
Hôm nay không trừng trị đám người này thì không được! Lý Huyền Đạo nói thẳng: “Mười tòa thành trì, nhà họ Thạch có dám cược không?”
“Đừng nói là mười, cho dù là hai mươi, ba mươi, nhà họ Thạch cũng dám cược!”
Thạch Côn hét lên một câu đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đã bộc phát ra.
Ầm... Từng tiếng nổ kịch liệt lập tức vang lên trên mặt đất.
Khí tức khiến người ta sợ hãi khuếch tán ra, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy.
Hai người trong nháy mắt lao vào nhau.
Khí thế mênh mông bộc phát.
Trong phút chốc, khí Chí Tôn bộc phát bên trong võ trường, sôi trào mãnh liệt.
Dược Thập thấy cảnh này thì mở miệng nói: “Đồ đệ này của ngươi tinh thông kiếm thuật, không có căn cơ mấy vạn năm thì sẽ không thể rèn luyện ra được tâm tính cỡ này”.
“Đương nhiên rồi”.
Nhắc đến Lý Huyền Đạo, trong lòng Tần Ninh tự có chút tự hào.
Trong sáu đồ đệ bây giờ, tâm tính của Lý Huyền Đạo không tệ, tuy bình thường có tính hơi hóng hớt, nhưng lại vô cùng yêu kiếm.
Sự chấp nhất đối với kiếm của Lý Huyền Đạo khiến Tần Ninh không nhịn được mà nghĩ đến sư tôn Lục Thanh Phong của mình.