Đó là một người phụ nữ mặc váy dài đỏ như lửa, bộ váy dài rộng không thể che khuất được dáng người yểu điệu của người phụ nữ đó, hơn nữa còn có thể nhìn thấy loáng thoáng hai cái đùi ngọc thon dài đằng sau lớp vải mỏng như sa màu đỏ kia...
Người phụ nữ này có dáng vẻ khoảng ba mấy tuổi, mái tóc dài buông xõa sau gáy, búi tóc trên đỉnh đầu, đôi mắt giống như tràn ngập hơi nước, lộ ra mấy phần yêu kiều, mấy phần kiêu ngạo, mấy phần quyến rũ.
Giống như cô gái hàng xóm xinh đẹp động lòng người, quyến rũ nhưng không yêu dị, rực rỡ nhưng lại không tầm thường.
Thu Minh Anh nhìn chằm chằm cô ấy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Mà Nguyên Sơ Liễu lại âm thầm thở ra một hơi, vội vàng khom người hành lễ.
"Sư tôn".
Lúc này, trận chiến xung quanh cũng lập tức dừng lại.
Sư tôn?
Sư tôn của Nguyên Sơ Liễu đương nhiên là lâu chủ của Phù Dung lâu - Hồng Phù Dung! Là cường giả đỉnh cao có thực lực đủ để xếp vào hạng ba vị trí đầu trong Linh Nguyên Châu.
Hồng Phù Dung khoanh hai tay trước người, có chút hứng thú nhìn chằm chằm Thu Minh Anh, chậm rãi nói: "Ngươi là do Thu Vân Thiên sai đến sao?"
"Phù Dung lâu chủ!"
Thu Minh Anh liền nói ngay: "Tại hạ tuyệt đối không có ác ý với Linh Nguyên Châu, thật sự là...", "Tuyệt đối không có ác ý?"