Tần Ninh từ tốn bảo: "Giết bọn nhà họ Nguyên này đi!"
Thanh niên áo trắng đứng chắp tay nhìn mấy người bên dưới, chậm rãi đưa mắt về phía Tần Ninh, nhẹ giọng quát: "Láo xược!"
Hử?
"Ta là đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế và cũng là Trần Nhất Mặc. Tay cầm nhật nguyệt định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn. Ngươi phải gọi ta là Trần Đan Vương... Hừm... Đan Vương chưa đủ, phải Đan Hoàng mới hợp. Thật ra ta thích được gọi là Đan Đế hơn, cơ mà sư tôn ta là Đan Đế rồi nên ta tự xưng là Đan Hoàng vậy. Hừm... Đan Đế... sau này phải bảo sư tôn ta đổi tên mới được, danh hiệu Nhất Mặc Đan Đế mới xứng với thân phận của ta..."
Thanh niên áo trắng lẩm bẩm, cứ lải nhải một mình như một tên thần kinh.
Một ông lão đứng cạnh Nguyên Hổ nói nhỏ: "Hổ lão, tên này... bị nhốt lâu quá hóa điên rồi à..."
Nguyên Hổ nhướng mày, đáp: "Cũng có thể..."
Hắn ta chưa tiếp xúc với Trần Nhất Mặc bao giờ nên cũng không biết tính cách kẻ này thế nào.
Nhưng người trước mắt giống bị điên quá, có thật là Trần Nhất Mặc không đây?
Trần Nhất Mặc bỗng quay sang Tần Ninh, khiển trách: "Không được gọi ta là Mặc Nhi, chỉ được phép gọi ta là đại nhân Đan Hoàng thôi, Nhất Mặc Đan Hoàng, Mặc Hoàng!"