Bên ngoài tiên phù có khí thế dời núi lấp biển, dường như nó đang giam cầm một ngọn núi, một con sông, một vùng sa mạc và có khả năng dời núi lấp biển.
“Thanh Huyền Ấn Thiên Phù!”
Thấy vậy, sắc mặt Vân Tùng và Lý Tâm Hiệp thay đổi.
“Thôi Tấn Hoa, ngươi điên rồi sao?”
Vân Tùng hét lên.
Cái Thanh Huyền Ấn Thiên Phù này chính là do đại năng chân chính của Thanh Huyền Động Thiên luyện chế ra, dù là cảnh giới Chân Tiên hay là Nhân Tiên thì cũng đều không có tư cách có được nó.
Lá phù này chính là do các đại năng Địa Tiên lấy tiên phách của bản thân, nung đốt tiên mộc, khắc ấn tiên văn mà ngưng tụ suốt một trăm năm mới thành hình.
Vật ấy cực kỳ quý hiếm, những vị Linh Tiên có được thứ ấy, không vị nào là không giữ khư khư làm bùa hộ mệnh cho mình, thế nhưng Thôi Tấn Hoa lại sử dụng nó vào lúc này.
Việc Đào Minh Uyên bị Tần Ninh giết chết đã khiến cho Thôi Tấn Hoa thật sự tức giận.
“Giết đồ đệ mà ta yêu quý nhất, ta nhất định sẽ khiến cho hắn phải đền mạng!”
Thôi Tấn Hoa hét xong câu đó thì phù ấn từ trên không trung giáng xuống.
Một loại hơi thở khủng bố bùng nổ.
Không gian có phạm vi vạn dặm bên trong khu vực bị phong ấn sụp đổ, ngay sau đó, một khe nứt sâu hun hút xuất hiện trên hư không và ngày một rộng hơn.
Đá núi, nước biển, cát vàng và dây leo chảy ào ào từ trong vết nứt ra, cuồn cuộn không ngớt…