Lúc Vu Việt mở miệng : “Không vội, sẽ tới nhanh thôi.”
Ở đây, ngoại trừ Ngư gia và Minh Hàn lộ vẻ mặt vui mừng, những còn đều tò mò.
“Hắn” là ai?
Mặc Phi nhéo nhéo tóc bên tai, vẻ mặt của đám Vu Việt, vẻ “Hắn” là một nhân vật vô cùng ghê gớm, thể thượng khanh coi trọng, chỉ sợ cũng chỉ một trong các vị thượng khanh còn mà thôi.
Vu Việt hiện sáu vị thượng khanh, mắt “Hiền sư” Lư Khâu, “Thiên tài” Minh Hàn, “Trí tướng” Ngư gia cùng với nàng, “Mặc Quân” Phù Đồ, hai vị còn vẫn thần bí như cũ, Vu Việt đang chờ một vị trong đó .
Mặc Phi ôm hứng thú lớn với việc , thời đại , tài sĩ xuất hiện lớp lớp, nàng dám khinh thường chút nào, càng gặp nhiều càng cảm thấy bản cần ngừng tiến bộ, tại loạn thế nơi đây, nước chảy bèo trôi sẽ đào thải triệt để.
Tâm nguyện của Mặc Phi nhanh chóng thực hiện, “Hắn” trong miệng Vu Việt đến đây. Trong buổi đêm gió lớn, binh lính đưa trong phủ.
Khi đầu tiên thấy , còn nghĩ là kẻ lang thang, tóc tai bù xù, râu ria lộn xộn, một y phục rách tung toé, chân đôi giầy rơm, lưng còn cột bốn, năm hồ lô rượu, khi dẫn , say xỉn lảo đảo.
Ngư gia ha ha vài tiếng, lập tức sai nấu canh giải rượu.
Vu Việt cũng sốt ruột, cứ để cho say ngã bên cạnh ghế mà ngáy ngủ.
Mê Truyện Dịch
Tuy rằng mặt Mặc Phi chút đổi, nhưng trong mắt nàng cũng xếp thành chữ “Quẫn*” .
* Nguyên văn của nó là chữ囧: Trong ngôn ngữ mạng của Trung Quốc thì kí hiệu 囧 bao hàm bộ Bát “八, mặt mày” và bộ Khẩu “口, miệng”. Kí hiệu 囧 ở đây là bày tỏ một cảm xúc mãnh liệt.
“Cái , Chủ công, vị là?” Mặc Phi nhịn hỏi.
“Tửu khách? Mục Tàng, một trong sáu thượng khanh của bổn vương.” Vu Việt hiếm khi nở nụ .
Thật đúng là một trong sáu thượng khanh . Mặc Phi cẩn thận đánh giá “Kẻ say xỉn” , đáng tiếc, cho dù thế nào cũng thể thấu bộ mặt chân thật lớp râu lộn xộn, vì thế, đây là chỗ cao minh của , ẩn tàng gấm vóc bên trong lớp râu tóc ?
Giây lát , hầu đưa canh giải rượu tới, hầu hạ Mục Tàng uống xong. Mục Tàng hoạt động vài cái, đột nhiên giơ tay rống to: “Đã thức tỉnh từ trong đại mộng…”
“…” Mấy trong phòng đều biểu cảm gì.
Rốt cuộc Mục Tàng cũng gian nan mở mắt, lắc lắc đầu , một lúc lâu mới như tỉnh ngộ từ trong giấc mộng, chỉ thấy xiêu vẹo hướng về phía Vu Việt lễ: “Chủ công, Mục Tàng mắt…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“…” Mọi tiếp tục gì.
Tiếp theo chào từng vị trong đám Minh Hàn, thậm chí ngay cả Mặc Phi cũng lọt, điều cho Mặc Phi kỳ quái, ư?
“Tỉnh rượu ?” Vu Việt uống ngụm , thản nhiên hỏi, “Cần uống vài bát canh giải rượu nữa ?”
“Không, , .” Mục Tàng vội vàng xua tay , “Hương vị đó giống như độc dược , uống thêm vài hớp sẽ tỉnh nổi nữa.”
“Như thế nào? Một đường du lịch tận hứng ?” Vu Việt hỏi.
“Quá tận hứng.” Mục Tàng khoái trá , “U Quốc cái khác , nhưng rượu quả thật tệ, rượu giấu trong cung của U Quân càng là mỹ vị, nếu uống hết , thật sự còn ở đó một thời gian nữa.”
“…” Vu Việt giương mắt liếc , trầm mặc.
“Khụ.” Ngư gia mở miệng , “Mục , thu hoạch như thế nào?”
“Ừm, ngoại trừ từ Nam chí Bắc, thì còn cái gì.” Mục Tàng trả lời như .
Ở đây, ngoại trừ Mặc Phi chút hồ đồ, mấy còn đều lộ vẻ mặt vui sướng.
Tiếp theo, chỉ thấy Mục Tàng mò tìm kiếm, lấy từ trong lòng một mảnh vải bố gì đó, tiến lên vài bước, mở bàn Vu Việt.
Mặc Phi và những còn đều tiến đến , hóa đúng là bản đồ?
Mặc Phi phản ứng nhanh, cái tất nhiên là bản đồ lãnh thổ U Quốc, bản đồ vẽ đầy đủ phân bố sông núi, thành lũy của U Quốc, trong đó mấy chỗ hiểm địa và yếu địa cũng đánh dấu, lấy cái của Mặc Phi, trình độ tỉ mỉ, xác thực của tấm bản đồ thua gì bản đồ ở hiện đại.
“Tốt, lắm!” Vu Việt vuốt bản đồ, vẻ mặt kinh hỉ.
Một lát ngẩng đầu với Mục Tàng: “Ngươi vất vả , Mục Tàng.”
“Hắc hắc.” Mục Tàng chiếu, khoát tay áo , “Không vất vả, quyền lợi du sơn ngoạn thủy mà.”
Mặc Phi cẩn thận , từ bề ngoài thì tuổi tác, nhưng tuyệt đối là một quái tài, bỏ “Tài” xuống , “Quái” tuyệt đối là mười phần mười.
Đang lúc Mặc Phi quan sát đối phương, hình như đối phương cũng cảm giác, đầu với nàng, chỉ thấy chòm râu của rung rung vài cái, Mặc Phi vẫn thấy rõ đó là bộ dáng tươi như thế nào.