Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 122: Phù Đồ Nữ Tướng



Mặc Phi yên lặng một lát, : “Ta cảm giác nguy hiểm tới gần. Cô Hạc, đêm nay ngươi cố gắng đừng ngủ, lúc nào cũng giữ vững cảnh giác.” Mặc dù Cô Hạc rõ vì nhưng vẫn gật gật đầu. Mặc Phi trở trong lều trại, sửa sang cẩn thận gói đồ của một chút, thu thập một ít y phục, tiền và lương khô, khi xác định quên gì, nàng mới thở một . Chỉ mong dự cảm của là sai lầm.....

Thực đáng tiếc, dường như ông trời cầu nguyện của Mặc Phi, nguy hiểm mà nàng dự cảm tới đúng hạn. Ngay tại giờ Sửu*, trong thời điểm con mệt mỏi nhất, bỗng nhiên ánh lửa trong doanh địa cháy rừng rực, tiếng kêu, tiếng đao kiếm nổi lên khắp nơi, đó vô địch nhân lao từ trong đêm đen, khí thế to lớn, công kích nhanh gọn, mãnh liệt, đánh cho Chiếu quân trong doanh địa trở tay kịp, thậm chí, vài tên mưu sĩ còn kịp kêu lên loạn tên *****. Mặc Phi ngóng tình hình , đó vác gói đồ lên, lao khỏi lều trại.

* Giờ Sửu: 1h đến 3h sáng.

“Phù Đồ, cẩn thận!” Cô Hạc rút kiếm, c.h.é.m đứt một mũi tên bay về phía Mặc Phi, đó cầm lấy tay nàng chạy tới chuồng ngựa. Lúc , hầu hết ngựa trong chuồng đều thả , chạy trốn khắp nơi, Cô Hạc ngăn một con , cảnh giác về phía bốn phía, thúc giục Mặc Phi nhanh nhanh trèo lên. Nàng đầu một mảnh doanh địa hỗn loạn, kịp nghĩ ngợi nhiều nhảy lên lưng ngựa. Cô Hạc đang c.h.é.m g.i.ế.c vài tên địch nhân liều c.h.ế.t xông tới, cũng xoay lên lưng ngựa. Kéo dây cương bỏ chạy về phía Đông Nam. Ngọc Phù của Mặc Phi nóng lên, nàng khẽ động trong lòng, vội vàng : “Chúng đổi hướng chạy .”

“Vì ?” Cô Hạc khó hiểu , “Cách bên xa chính là Đạt Thành, là nơi quân chiếm lĩnh , nơi đó còn quân coi giữ của chúng .” Mặc Phi vội vàng : “Quân địch chắc chắn quân bại trận sẽ đến Đạt Thành tiên, chỉ sợ ven đường sẽ mai phục.” Cô Hạc giật , kéo mạnh dây cương, đầu định chạy theo hướng Tây Bắc. “Đợi chút, chúng thông báo cho các binh lính khác trong doanh địa .” “Không còn kịp !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô Hạc , “Khó khăn lắm chúng mới thừa loạn mà chạy thoát khỏi bao vây, giờ đó là tự tìm đường chết, cũng , nhưng ngươi tay trói gà chặt, huống hồ ngươi thấy phía chúng còn mấy truy binh ?” Vẫn còn truy binh? Quay , quả nhiên thấy mấy cưỡi ngựa đuổi theo. “Ngươi yên tâm” Cô Hạc an ủi “Chiếu quân sẽ dễ dàng g.i.ế.c như , ít nhất cũng một nửa trong bọn họ sống sót.” mà một khi bọn họ trốn tới Đạt Thành, thể sẽ lọt tập kích, khi đó...

Mặc Phi gắt gao túm chặt lông mao con ngựa, trong lòng lo lắng thôi. Doanh địa gặp tập kích, Vu Việt bên cũng ? Chỉ cần việc gì, Chiếu Quốc vẫn sẽ chiếm ưu thế như cũ, nhưng nếu như xảy chuyện ngoài ý , thế thì chỉ sợ viễn chinh đến hồi kết , đối Chiếu Quốc mà , điều tuyệt đối là một đả kích vô cùng lớn.

“Hự” đột nhiên, Cô Hạc thét lớn một tiếng. Mặc Phi cả kinh, vội hỏi “Ngươi ?” “À, việc gì.” Cô Hạc do dự một lát, , “Một con ngựa chở hai , tốc độ quá chậm, truy binh phía sẽ nhanh chóng đuổi kịp.” “Vậy bây giờ?” “Ngươi chạy một , bản lĩnh của cao, ẩn trong rừng thì ai thể tìm .’ Mặc Phi suy nghĩ, nàng trói buộc, quả thật Cô Hạc vẻ dễ dàng chạy trốn hơn. Vì thế nàng gật đầu : “Được, ngươi cẩn thận.” “Ừ, ngươi. Cũng bảo trọng.” Nói xong câu , Cô Hạc xoay nhảy xuống ngựa, khi nhảy xuống còn dùng lực đánh m.ô.n.g ngựa, khiến cho nó chạy nhanh hơn.

Mặc Phi ở lưng ngựa liên tục đầu, cho đến khi thấy bóng dáng Cô Hạc mới thôi. Cô Hạc thẳng tắp ở giữa đường, lẳng lặng chăm chú “Hắn” xa, mà phía lưng , rõ ràng đang cắm sâu một mũi tên. Thuận tay lau m.á.u tươi khóe miệng, Cô Hạc rút kiếm , hướng về mấy tên binh lính, lạnh “Chỉ bằng vài tên các ngươi mà cũng mạng của ? Đến đây !” Mặc Phi phân biệt phương hướng nữa , chỉ lo chạy như điên, chạy bao lâu, nàng phát hiện cách đó xa ánh lửa ẩn hiện, mà bên tai cũng truyền đến âm thanh nước chảy. Nàng lôi kéo dây cương, phía sớm còn âm thanh của binh lính truy kích, nàng đoán Cô Hạc nàng giải quyết truy binh . Mà phía rõ ràng biến cố, nàng thể chạy tới như . Suy nghĩ, nàng nhảy xuống ngựa, cho ngựa chạy tới bên rừng mà nàng cũng trong rừng.

Mê Truyện Dịch