Vu Việt ý tưởng của Phù Đồ cho rung động, từng học thuyết đầy đủ về binh pháp, nếu như bộ sách của Phù Đồ thể thành, tất sẽ là bảo điển của binh gia.
Phù Đồ đưa lý do đường hoàng như thế, Vu Việt nghĩ lý do cự tuyệt gì, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu chờ mong ngày nào đó bộ sách của Phù Đồ thành, một bộ sách mà một nhà dụng binh nào từng sáng tác, hiển nhiên sẽ sức hút vô cùng to lớn đối với võ tướng và mưu sĩ.
Có điều hành động dự định trì hoãn bởi cơn mưa bất chợt, mưa lớn kéo dài tới bốn ngày mới chấm dứt, trong mấy ngày đó, Vu Việt chờ đợi thời tiết lên mới dẫn đầu chín vạn nhân mã, xuất phát tới Cưu Vọng, Mặc Phi tự nhiên cũng theo.
Có điều kỳ quái là dọc theo đường , nàng cảm nhận bất kì cảnh báo nào nữa, trong lòng nàng khỏi hoài nghi chính phán đoán của bản , chẳng lẽ cảnh báo là hành quân ?
Mang theo nghi hoặc , Mặc Phi theo đại quân tiến phạm vi lãnh địa của Cưu Vọng, nơi đóng quân chỉ cách thành trì nửa dặm.
Mặc Phi bên trong doanh địa, đánh giá bốn phía, đúng như bản đồ miêu tả, nơi là một dải bình nguyên, tầm trống trải, nguy hiểm rình rập, nếu thể dẫn quân thủ thành đây, lấy uy lực kỵ binh của Vu Việt, Địch Kha tuyệt đối là đối thủ. Đương nhiên là đối phương cũng hiểu chuyện , chắc chắn sẽ tử thủ* . Đại khái Chiếu quân sẽ vây khốn khiến cho bọn họ hỗn loạn , đó sẽ chặt đứt nguồn lương thực của bọn họ, buộc bọn họ quyết chiến, nếu như thành công, thì sẽ tấn công bằng sức mạnh.
* Tử thủ: cố sống c.h.ế.t để giữ lấy.
Nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, Vu Việt phái chặt đứt nguồn lương thực, đó thử tiến công vài , quan sát phòng thủ và chiến lực của đối phương.
Trải qua vài thử nghiệm, Vu Việt cảm giác kỳ quái, vì Cưu Vọng giống như đang năm vạn quân coi giữ ? Binh lực thủ thành thì rối loạn, ứng phó thì bối rối mệt mỏi. Chẳng lẽ quân địch suy yếu ?
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Minh Hàn : “Có cạm bẫy, nhất định cạm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
bẫy.”
“Minh Hàn thấy thế nào?”
“Trước mắt mấy khả năng, thứ nhất, quả thật Cưu Vọng binh lực, Địch Kha điều đại quân đến thành trì khác, nơi chỉ dùng để mồi nhử ngăn chặn quân . Thứ hai là U quân cố ý bày bố nghi trận, dụ quân đánh trong thành, mà bọn họ thì sắp đặt sẵn cạm bẫy bên trong đó. Thứ ba là chủ lực của Địch Kha đang ẩn núp bên ngoài, chuẩn thời cơ đánh lén quân . Chủ công cho rằng phỏng đoán nào khả năng hơn?”
Vu Việt trầm ngâm : “Địch Kha đánh lén là chuyện dễ, bổn vương cảm thấy loại thứ ba là khả năng nhất. Còn về loại thứ hai, trong thành loại cạm bẫy nào thể dồn quân chỗ c.h.ế.t đây? Tuy chiến đấu trong thành sẽ kiềm chế lực lượng của kỵ binh, nhưng mà sức chiến đấu bên phía bộ binh của bổn vương cũng tầm thường, trừ khi binh lực quá mức chênh lệch, nếu , vây khốn quân thì tuyệt đối thể. Nói như , mắt xem loại đầu tiên là khả năng nhất .”
Minh Hàn : “Theo lời trinh thám báo , quả thật mấy ngày gần đây Cưu Vọng điều động vài nhóm binh mã, Địch Kha mang quân rời thì rõ, nhưng chắc chắn trong thành đến năm vạn quân phòng thủ.”
Vu việt híp mắt một cái, một lát suy tư, quyết đoán hạ lệnh: “Ngày mai tiến công, nhất thiết đánh hạ Cưu Vọng!”
Mặc Phi yên lặng lắng ở một bên, trong lòng tán thành với phỏng đoán của Minh Hàn, điều huyệt thái dương của nàng bắt đầu mơ hồ phát đau, cái loại cảm giác nguy cơ xuất hiện.
Nàng thôi, một lúc lâu vẫn nghĩ lý do gì để ngăn cản Vu Việt công thành. Do dự một hồi, thầm nghĩ: cảm giác vẫn rõ ràng, cứ đợi ngày mai xem thế nào . Mặc Phi tin chiến thuật nào thể diệt sát đại quân Vu Việt trong nháy mắt .
Mê Truyện Dịch
mà đến ngày thứ hai, kế hoạch công thành của Vu Việt vẫn thành công, bởi vì đêm hôm đó doanh địa của đánh lén, mặc dù tổn thất nghiêm trọng, nhưng khiến cho nghi ngờ trong lòng Vu Việt và Minh Hàn chất chồng, đám U quân đến đánh lén, rõ ràng là đến tìm cái chết, bọn chúng chỉ vẻn vẹn tới một ngàn binh mã, còn tiếp cận đại trướng thì Chiếu quân ngoài doanh trại tiêu diệt, hơn nữa ai còn sống sót, là Chiếu quân tha c.h.ế.t cho bọn họ, mà là bộ địch binh bắt giữ đều tự sát mà chết.