Có đề nghị để đám Vu Việt cưỡi ngựa chạy về Trung Đô , nếu đường gián đoạn, một ngày đêm là thể đến nơi. Vu việt lệnh một vị tướng, thống lĩnh bộ hắc thiết kỵ của về trung đều báo tin một bước, để cho bọn họ mau chóng phái tới cứu viện.
“Phù Đồ, ngươi cùng Phù Đồ rời , còn Minh Hàn nữa, các ngươi điều quân nhân, khẳng định thể kiên trì lộ trình hành quân tiếp theo .” Sau khi hạ mệnh lệnh, Vu Việt với Mặc Phi và Minh Hàn.
Hai hai mặt một hồi, Minh Hàn cũng rõ ràng: “Như , Minh Hàn từ chối.”
Mặc Phi thấy đồng ý, cũng phản đối, coi thể lực của nàng, ở cũng chỉ liên lụy đến khác, điều nàng thật ngờ tính huống như mà Vu Việt lựa chọn ở . Sau đó suy nghĩ sâu xa một chút thì thấy tình lý bên trong, đối với những binh lính mà , Vu Việt chỉ là thống soái, mà còn là một loại tín ngưỡng, chỉ cần còn, lòng sẽ còn.
Lúc , binh lính dắt hai con ngựa đến, vỗ vỗ một con trong đó với Mặc Phi: “Bổn vương giao Sất Nhận cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ an trở Trung Đô, hành lý của ngươi cũng bổn vương cột , khi nhớ cầm lấy.”
Mặc Phi sửng sốt, ngờ hành lý của bản vẫn còn, nàng liếc mắt kỹ Vu Việt một cái, đưa tay nhận lấy dây cương, yên lặng một hồi, thấp giọng : “Xin Chủ công nhất định bảo trọng “
Vu Việt nhếch khóe môi, : “Ngươi tuân theo mệnh lệnh của bổn vương, một xuống nước nghĩ cách cứu viện binh lính, còn nhớ bổn vương trái lệnh sẽ như thế nào ?”
Lúc Mặc Phi mới nhớ tới lời “Thị tẩm” của Vu Việt, khóe miệng nàng giật giật, thản nhiên trả lời: “Phù Đồ cứu tuân theo mệnh lệnh của Chủ công , ngài từng điều gì ?”
Vu Việt ngờ rõ ràng đến đây Mặc Phi thừa nhận, trong lòng buồn . Đương nhiên, cũng thật sự như thế, chẳng qua là do lúc nhất thời vội vàng mà thôi, nhưng mà lẽ điều thể lấy lý do để cận Phù Đồ trong tương lai .
Nghĩ đến đây, Vu Việt : “Ngươi nhớ cũng , nhớ là .”
Mặc Phi liếc dám tiếp.
Tiếp theo, sắc mặt Vu Việt nghiêm , : “Thời gian còn sớm nữa, các ngươi nhanh chóng chạy .”
Tướng lĩnh mệnh, : “Mạt tướng nhất định sẽ ngày đêm thần tốc, lấy tốc độ nhanh nhất mang quân viện trợ về cho Chủ công “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vu Việt gật đầu, theo gần một ngàn hắc thiết kỵ lên ngựa xa, binh lính mệt mỏi còn bên , vẻ mặt của dần dần trở nên lạnh lẽo…
Đây chính là cưỡi ngựa điên cuồng nhất của Mặc Phi, dọc theo đường , bôn ba trong lầy lội, uống một ngụm nước, ăn một miếng đồ ăn nào, cả nàng nhanh chóng mệt lả. mà khi nghĩ đến tình cảnh của đám Vu Việt thì nàng dám ngừng chút nào, cắn răng cố gắng kiên trì.
Trải qua một ngày một đêm tốc hành, rốt cuộc trở trong thời gian dự định, thành thì ngã ngựa đổ, ai ai cũng phong trần mệt mỏi, vẻ mặt uể oải.
Mê Truyện Dịch
Tướng thủ thành Trung Đô lập tức phái đưa tiến phủ Thái Thú.
Vừa vặn hôm qua Ngư gia trở về thành, thấy tình cảnh chấn động như , vội hỏi: “Đã xảy chuyện gì thế? Chủ công ?”
Sau khi tướng lĩnh uống một ngụm nước, đáp : “Chủ công đang ở nơi cách Trung Đô ba trăm dặm, tình huống lạc quan, xin Ngư tướng quân mau chóng mang theo lương thực và nước uống cứu viện “
Trong lòng Ngư gia kinh nghi bất định*, lấy chiến lực của đội quân Vu Việt, thể rơi thảm trọng như thế?
* Kinh nghi bất định: kinh ngạc, nghi ngờ.
Lúc Minh Hàn giải thích nguyên nhân, Ngư gia mới hiểu sự tình trải qua, một bên thì khiếp sợ thủ đoạn độc ác của địch nhân, một bên thì nhanh chóng triệu tập binh mã, chuẩn cứu viện.
Hai phe nhân mã gặp , tạo thành một trận ác chiến, quân địch thấy đánh thì lập tức lựa chọn lui binh, Ngư gia liếc mắt một cái thấy cầm đầu chính là Địch kha. Người tâm kế, âm mưu trùng trùng như thế, đầu tiên là nhấn chìm Cưu Vọng, khiến cho binh mã của Vu Việt tổn thất nặng nề. Sau đó cố ý để báo tin trở Trung Đô, Trung Đô sẽ phái binh lực cứu viện, cho nên lúc tiến hành mai phục.
Bọn họ tiêu diệt bộ phận chủ lực của Chiếu Quốc.
Trong lòng Ngư gia lo âu, hiểu rằng trong lúc nguy cơ thì càng cần bình tĩnh, điều đám địch binh cản đường, cứ kéo dài thêm một ngày, tình cảnh của đám Vu Việt sẽ một phần, hết đến khác giao chiến với địch binh trì hoãn ba ngày, bọn họ chỉ đẩy Bách Lý Mặc cách xa đám Vu Việt.