Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 165: Phù Đồ Nữ Tướng



Mặc Phi nhíu mày : “ mà thể suy yếu, thể chiến đấu đây?”

Vu Việt “Hắn” một cái, hỏi: “Thuyền của các ngươi đủ chịu tải ba vạn binh lính ?”

Mặc Phi trầm mặc, , vì mau chóng đuổi tới mục đích, cho nên tận sức giảm thiểu thuyền bè, thứ nhất là để giảm bớt tổn thất, thứ hai là để thuận tiện cho việc điều phối. Vốn dĩ kế hoạch là để đám Vu Việt thuyền, mà binh lính đến cứu viện thì sẽ đường bộ.

“Bổn vương thể chật vật trở về Trung Đô như thế .” Vu Việt , ” Đám Ngư gia hẳn sẽ tạm thời bám trụ quân địch, tranh thủ thời gian cho các ngươi cứu viện, như , quân thể nhân cơ hội mà đánh lén từ phía , cùng đám Ngư gia giáp công* quân địch.”

* Giáp công: đánh từ hai mặt.

Mặc Phi vẻ mặt kiên quyết của Vu Việt, khuyên can nữa, chỉ : “Như , Phù Đồ hi vọng ít nhất Chủ công tĩnh dưỡng thật trong hai ngày .”

Lúc Vu Việt vẫn phản đối, chỉ ngửa , nhắm hai mắt .

Mặc Phi thấy thế, đang dậy ngoài, ngờ tay áo Vu Việt bắt lấy, chỉ : “Ở bồi bổn vương một lát.”

Hơi thở Phù Đồ thể khiến cho an tâm , “Hắn” ở bên , Vu Việt cảm thấy mệt mỏi nhiều ngày đều tan biến hết.

Mặc Phi xuống nữa, thấy Vu Việt lộ vẻ tiều tụy, nàng thật sự đành lòng từ chối .

Không bao lâu, tiếng ngáy của Vu Việt vang lên, lúc Mặc Phi mới nhẹ nhàng nắm lấy tay của , khi chạm cánh tay , đột nhiên cảm thấy độ ấm của làn da bình thường.

Trong lòng nàng cả kinh, đưa tay sờ cái trán của Vu Việt, quả nhiên sốt .

Chỉ mong vẫn nghiêm trọng, nhưng mà như thì đánh giặc đây? Hai ngày, hai ngày thể khôi phục như thường ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc Phi nhíu mày, dậy khỏi lều trại, dặn dò binh lính mang tới một chậu nước trong, bọn họ mang đến cũng nhiều nước trong, tận lực dùng tiết kiệm, điều Vu Việt là chủ soái, lúc quyết thể sai lầm gì .

Mặc Phi lấy khăn mặt từ trong hành lý của nàng , thấm nước trong chà lau thể cho Vu Việt, tuy rằng đổi y phục, nhưng bụi bẩn bao nhiêu nước sạch để mà vệ sinh, bẩn nhưng thật nhiều vi khuẩn.

Lúc , dường như Vu Việt phát hiện cái gì, mở nửa mắt , thấy Mặc Phi thì chỉ thản nhiên hỏi câu: “Đang cái gì ?”

Mặc Phi trả lời: “Chủ công, ngài nhiễm phong hàn, cần nghỉ ngơi cho , tiếp tục ngủ , uống xong canh gừng hẳn là sẽ còn đáng ngại nữa.”

“Ừm.” Vu Việt mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc m.ô.n.g lung cảm thấy một đôi tay mềm nhẹ chà lau hai má, cổ, trong n.g.ự.c cho … Cái cảm giác cho nhớ tới mẫu của , ôn nhu mà khiến cho an tâm…

Mặc Phi cũng nghĩ đến điều gì khác, hiện tại, nam nhân ở mắt nàng cũng chỉ là một bệnh nhân suy yếu mà thôi, với , đại khái ở bên trong doanh địa cũng chỉ nàng hiểu để chăm sóc sốt, nhưng mà điều kiện mắt đơn sơ, Mặc Phi khi nào thì Vu Việt thể khôi phục , cái còn xem tố chất thể của , nếu thể khôi phục, nàng nhất định nghĩ biện pháp ngăn cản đánh lén quân địch.

Chỉ điều, lấy tính tình của Vu Việt, thể chịu lúc nhất thời ?

Vu Việt chậm rãi tỉnh từ trong giấc ngủ, mới nghiêng đầu thấy thứ gì đó rơi khỏi trán, tập trung , hóa là một cái khăn mặt, đang chuẩn vươn tay cầm lấy, phát hiện dường như tay cái gì đó, , bỗng nhiên thấy Mặc Phi ở bên , ngủ sâu.

Ánh mắt chuyển sang chậu nước trong bên cạnh, hiểu “Hắn” chăm sóc một đêm. Vu Việt sửng sốt, yên lặng khuôn mặt chút vết bẩn và mệt mỏi, một loại cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng, nhịn đưa tay chạm đến gương mặt “Hắn”, nhưng giữa đường ngừng .

Sau mấy tiếng hít khí khó thể thấy, Vu Việt cẩn thận dậy khỏi đệm, đó chuyển Phù Đồ qua đó, đắp một cái áo cho nàng, đó dậm chân ngoài, bên ngoài lều trại còn hơn một vạn binh lính đang tình huống…

Trải qua một ngày tĩnh dưỡng, binh lính y phục khô mát, bổ sung nước uống và đồ ăn, sắc mặt hơn nhiều, chỉ những tướng sĩ bệnh là vẫn còn vô lực.

Vu Việt lượt xem xét các nơi trong doanh địa, cẩn thận kiểm tra tình huống của binh sĩ.

Mê Truyện Dịch

Cuối cùng hỏi tướng quân theo: “Ngày mai, thể đưa một bộ phận lên thuyền ?”