Mặc Phi đương nhiên sẽ tin đối phương thật, là thương nhân nhiều năm, khi mặc cả sẽ tuyệt đối để lộ nội tình. Nàng dám nếu đem bán mặt gương cho quý tộc khác, giá ít nhất sẽ là 2000 lượng bạc. Chẳng qua nàng để ý, đối với nàng mà , 800 2000 lượng cũng đều giống mà thôi, nếu bối cảnh lưng, nhiều tiền cũng chỉ mang đến tai họa.
Vì thế nàng gật đầu : “Đội trưởng Hứa giúp tại hạ nhiều, chỉ là một mặt gương thôi mà, 800 thì 800 !”
Đội trưởng Hứa lập tức vui vẻ mặt, vội vàng lời cảm tạ.
Mặc Phi dậy lấy mặt gương khỏi túi, vuốt nhẹ vài cái, đó mới đưa cho đội trưởng Hứa.
Mê Truyện Dịch
Đội trưởng Hứa đưa hai tay tiếp nhận, bảo bối khiến cho thể ngừng quan sát, tuy rằng xem một , nhưng khi thấy vẫn nhịn mà kinh ngạc tán thán.
Mặc Phi suy nghĩ một hồi : “Vật là cái duy nhất thế gian, xin hãy giữ gìn cẩn thận, nếu như mang tặng cho khác cũng đừng tên của tại hạ, để tránh việc đến kiếm chuyện sinh sự.”
“Công tử đúng.” Đội trưởng Hứa thu liễm sắc mặt, lúc mới phát hiện, kỳ thực thiếu niên giá trị của mặt gương, chẳng qua là để tiền tài ở trong mắt mà thôi, nếu cũng sẽ thờ ơ với hơn một nghìn lượng bạc.
Người thật đơn giản. Đội trưởng Hứa vẫn chỉ chú ý đến bề ngoài của “Hắn” cũng bắt đầu tự xem xét bản .
Lần đội trưởng Hứa hành động nhanh chóng, lập tức gọi đưa bạc tới đây, chừng một rương. Sau khi xong chuyện cũng ở , cáo từ một tiếng rời .
Mặc Phi tiễn bước đội trưởng Hứa, đó cũng bạc mà thu luôn trong ba lô, cái cũng thật là nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiểu chuyện , Mặc Phi bên thư án, mở thẻ tre trống chuẩn từ – mấy thứ , kể cả y phục lẫn đồ dùng hàng ngày đều mua ở chỗ tiểu nhị, nàng vẫn khỏi cửa, ở đây, tùy tiện bất cứ lúc nào đều thể chạm mặt một vị quý nhân vương đô nào đó, vì càng việc cẩn thận hơn. Chỉ đến khi phù bài chứng minh phận, nàng mới thể yên tâm dạo quanh phố xá. Mà việc hiện tại nàng , chính là tìm một chốn bảo vệ cho bản .
Khi Vệ Tuyên quyết định tìm đến Đại vương tử nương tựa, nàng cũng tính toán, nhưng mà nàng phù bài, nếu cùng với Vệ Tuyên cũng tham dự, chỉ thể dùng phận gia phó , sẽ khỏi xem nhẹ. Cho nên, biện pháp nhất là tự tiến cử, một bản văn thư kiến nghị khiến cho Đại vương tử coi trọng, đồng thời cố gắng đạt một phận chính thức. Tin rằng qua những lời nàng về thái độ của Đại vương tử, hẳn là Đại vương tử sẽ keo kiệt giúp nàng chuyện nhỏ .
Ánh mắt về phía thẻ tre, trong lòng Mặc Phi yên lặng nhớ một . Về thế cục quốc gia và chiến tranh thời đại , nàng tận mắt chứng kiến, cho nên sẽ bình luận, miễn cho khác chê . dù cho chiến hỏa liên miên đến , một điều tuyệt đối quan trọng nhất – chính là lương thảo.
Binh mã động, lương thảo đầu*. Ai cũng đều hiểu đạo lý , sự phát triển của nông nghiệp quyết định sự tiếp viện hùng hậu của hậu phương một quốc gia, đó sẽ quyết định chiều hướng cuối cùng của chiến tranh.
* Binh mã động, lương thảo đầu: khi chiến tranh thì lương thảo là quan trọng nhất.
Nếu nàng động lựa chọn quốc gia , như , nàng hi vọng thể chủ động đề cao quốc lực của nó, thể gia tăng, củng cố lợi thế của nó trong chiến tranh. Đương nhiên nàng cũng sức lực của đủ, nhưng vẫn còn hơn là gì.
“Quân chủ tài đức ở phía , quản lý quốc gia mà dân chúng đói ăn đói mặc, cày cấy cấp cho dân chúng ăn, dệt vải cấp cho dân chúng mặc, mà là khả năng dân chúng nghĩ cách giàu. Khi con đang rét lạnh, cứ y phục ấm áp mới mặc; khi con đang đói bụng, cứ thức ăn ngon mới ăn. Đói rét tới , sẽ để ý liêm sỉ. Một bình thường, ngày hai bữa cơm ăn sẽ đói bụng, quanh năm suốt tháng mặc thêm áo sẽ thấy lạnh. Đói bụng mà cơm ăn, lạnh mà áo mặc, ngay cả từ mẫu* cũng thể bảo vệ hài tử của nàng, quân vương thể an lòng dân chúng [1]?” Khúc đầu, Mặc Phi trích dẫn lời của chính trị gia Triều Thác thời Đại Hán.
* Từ mẫu: hiền.
[1] Toàn bộ đoạn là bản tự dịch từ bản dịch nghĩa. Nguyên văn trích từ “Luận quý túc sơ” của Triều Thác (晁错, 200 TCN-154 TCN).