Binh lính lĩnh mệnh, nhưng chần chờ : “Như , nếu mà lửa lan đến gần Phù Đồ đại nhân…”
Vu Việt dừng một chút, khi đang suy nghĩ một đối sách khác, thì thấy một con thuyền mộc khỏi đám cỏ lau, cách xa bờ bốn, năm mươi thước, Vu Việt híp mắt cũng thấy rõ hình dáng của mấy thuyền.
Chỉ thấy một âm thanh xán lạn quen thuộc ở bên , : “Nhung Trăn Vương, gặp mặt.”
Tê Túc! Trong mắt Vu Việt toát ngọn lửa hừng hực, hận thể lập tức thiêu cháy nọ thành tro tàn.
“Là ngươi cướp Phù Đồ?” Vu Việt quát hỏi.
“Không sai.”
“Rốt cuộc ngươi gì?”
“Ha ha.” Tê Túc mấy tiếng, , “Phù Đồ học thức hơn , tại hạ ngưỡng mộ lâu, mời “Hắn” đến khách ở Khánh Quốc.”
“Ngươi dám!” Vu Việt cả giận , “Phù Đồ là của bổn vương, há cho ngươi nhòm ngó!”
“Rất nhanh sẽ , nếu như “Hắn” đến Khánh Quốc, tại hạ tất sẽ lấy thượng lễ mà đối đãi, tuyệt sẽ khi nhục “Hắn” mảy may chút nào. Một ngày nào đó, nếu Phù Đồ trở thành tể phụ* của tệ quốc, tại hạ tất sẽ phái đến đa tạ Nhung Trăn Vương thành .”
* Tể phụ: quan giúp ích cho đất nước.
“Thành ?” Vu Việt cắn răng gầm nhẹ một tiếng.
“Ha ha!” Tê Túc to vài tiếng, , “Việc hôm nay coi như là một phần đại lễ cuối cùng tại hạ đưa cho các hạ khi rời ! Bảo trọng! Ha ha ha…”
“Đứng !” Vu Việt nhịn vọt trong nước, trừng mắt chiếc thuyền nhỏ xa. Thuyền nhỏ nhanh dần, cách mà bơi lội khả năng đuổi kịp, chỉ thể trơ mắt Phù Đồ cái nam nhân mang , lửa giận trong lòng gần như cho phát cuồng.
Vu Việt ở giữa sông, phía dám thở mạnh, chỉ còn thấy tiếng nước róc rách và tiếng cỏ lau đung đưa trong gió.
Không bao lâu, Vu Việt bỗng nhiên nhắm đôi mắt đỏ ngầu, đến khi mở , khôi phục bình tĩnh, lên bờ hạ lệnh : “Thay đổi tuyến đường Đông Nam, tiếp theo bờ Sông Xám, đồng thời phái thông báo cho Nhung Trăn và Trung Đô, chỉ cần thông báo đại khái hướng là .”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tê Túc, ngươi đợi đấy, bổn vương thề, tuyệt đối sẽ chính tay bầm thây ngươi vạn đoạn!
Khi Mặc Phi tỉnh trong mê man thì là giữa trưa ngày hôm , thuyền nhỏ cũng đổi thành một thuyền buôn.
Vẻ mặt nàng nghi hoặc, vì bản xuất hiện ở trong , khi thấy Tê Túc xuất hiện ở mặt mới chậm rãi hiểu chân tướng.
“Lại là ngươi.” Mặc Phi lạnh lùng .
Tê Túc : “Phù Đồ , tại hạ thất lễ, bất đắc dĩ xuất hạ sách mời đến đây.”
“Đây cũng gọi ‘Mời’?” Mặc Phi mỉa mai , “Tại hạ thật sự thụ giáo.”
Tê Túc gọi hẩu mang đến cho Mặc Phi một ít đồ ăn, : “Chắc hẳn Phù Đồ đói bụng, ngại xuống ăn no một phen chứ?”
Mặc Phi nhúc nhích, chỉ thản nhiên : “Ngươi mang Khánh Quốc ?”
“ .” Tê Túc , “Rất nhanh thôi, Khánh Quốc sẽ đánh hạ Cảnh Quốc, đến lúc đó trăm việc bộn bề, lòng dân náo loạn, nhiều công việc còn thỉnh giáo Phù Đồ.”
“Lấy trí tuệ và mưu kế của Tê Túc, còn cần khác khoa tay múa chân ?” Nhớ đến việc vì đạt mục đích mà tiếc nhấn chìm thành trấn, khiến cho hơn mười vạn dân chúng cửa nát nhà tan, sinh linh đồ thán, ôn dịch khắp nơi, thật sự là ác độc.
Tê Túc chỉ , dậy : “Tại hạ tự Phù Đồ vô cùng phẫn hận tại hạ, nhưng mà ở lâu mới lòng , tại hạ tất sẽ dùng thành ý Phù Đồ cảm động. Xin Phù Đồ tạm thời hãy chịu ủy khuất vài ngày, đợi đến Khánh Quốc cũng muộn.”
Nhìn Tê Túc ngoài, Mặc Phi xung quanh một vòng, trong phòng, ngoại trừ giường và một bộ bàn thì còn đồ vật nào khác, xuyên qua cửa sổ nhỏ phía ngoài, chỉ thấy nước sông lưu chảy, dãy núi hai bên chập chùng, đang ở nơi nào.
Nàng kiểm tra , lúc ngoại trừ mấy khối bạc vụn và phù bài phận, d.a.o quân dụng trong lòng cũng bình yên vô sự, hiển nhiên Tê Túc là lục soát nàng, trong mắt , bản cùng lắm chỉ là một kẻ sĩ văn nhược.
Sờ chuôi d.a.o trong lòng, nàng thầm nghĩ may mắn, đây chính là hi vọng đào tẩu duy nhất của nàng.
Nghĩ như thế, ánh mắt Mặc Phi chuyển qua đồ ăn bàn, do dự nhiều, cứ thế ăn.
Sau vài ngày, cuộc sống của Mặc Phi luôn trôi qua trong yên , lúc bình thường thì thuyền hít thở khí, hoặc là sách ở trong phòng, Tê Túc cho đưa tới mấy quyển sách cho nàng g.i.ế.c thời gian, phần nhiều là các sáng tác của danh sĩ Khánh Quốc, đại khái là khiến cho bản sinh hảo cảm với Khánh Quốc.