Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 185: Phù Đồ Nữ Tướng



【 Không , nhưng thể cảm giác , cách xa, tìm , mang tìm ! 】

“Tìm thế nào? Đế Phách phạm vi mấy ngàn dặm, tìm một cũng dễ dàng.”

【 Chỉ cần ở trong vòng trăm trượng, thể nọ là ai! 】

“Ngươi cứ bình tĩnh , tìm cũng cần thời gian, chúng từ từ nghĩ cách.”

【 Ta đợi nữa, lập tức g.i.ế.c ! 】

“Mấy trăm năm cũng đợi , mấy ngày mà cũng đợi nữa?”

Mê Truyện Dịch

【 Thù hận mấy trăm năm, cô độc mấy trăm năm, hối hận mấy trăm năm… Lưng đeo tội nghiệt chính là nguyên nhân vẫn còn tồn tại nhân gian, là để báo thù. Nay kẻ thù ở ngay mắt, một khắc cũng giày vò! Cưu Vinh, Vưu Vinh! Ta tuyệt sẽ tha thứ cho ngươi! 】

Mặc Phi lui từng bước, oán khí tận trời cho trái tim của nàng cũng nhịn đập nhanh. Nàng Ngọc Phù phòng , cho nên thể thoát , nhưng mà những bình thường ở phụ cận chẳng hề sức chống cự, nếu còn tiếp tục như , nơi mà oán khí lan tới sẽ nhuộm đỏ huyết sắc.

Hai tay Mặc Phi chụm , bắt đầu niệm tụng Tâm kinh, niệm tụng vài đoạn nhưng cuối cùng vẫn thể nhập tâm . Bây giờ ngay cả lòng nàng cũng thể yên tĩnh, thể trấn an oán linh đang xao động ?

Đưa tay sờ Ngọc Phù, Mặc Phi phiền não. lúc , đột nhiên nàng nhớ tới một thứ, trong lòng khẽ rung động, xoay đến gian phòng cách bên, lấy cây sáo ban ngày thấy.

“Trạm Nghệ, xin hãy bình tĩnh , mối thù của ngươi cũng sẽ lúc báo, đừng tăng thêm tội nghiệt cho nữa.” Nói xong, Mặc Phi đặt cây sáo đến bên miệng, chậm rãi thổi một Khúc An Hồn.

Âm điệu đầu tiên của cây sáo phát khiến cho Mặc Phi kinh ngạc, âm thanh của cây sáo réo rắt mà uyên thâm, giống mặt hồ nước gợn sóng, nháy mắt đẩy .

Tiếng sáo uyển chuyển du dương, chậm rãi hòa nhập bên trong màn đêm, trái tim Mặc Phi cũng theo đó mà yên tĩnh, kí ức khi cùng thầy học thổi sáo lúc xưa như một màn bạc diễn mắt, mang theo ưu thương cùng vui sướng thản nhiên, xâm nhập lòng nàng…

Lúc Ngọc Phù lóe ánh sáng nhàn nhạt, tiếng sáo vốn bình thường dường như mang theo Phật âm, chậm rãi tỏa bốn phía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ở giữa trung, Trạm Nghệ âm thanh thì khỏi an tĩnh , oán khí lập loè tận trời cuối cùng dần dần tan rã.

Tiếng sáo dừng , màn sương đen che lấp màn đêm cũng dần dần thu hẹp, biến thành bóng dáng của một .

【 Ai… 】 trung truyền đến một tiếng thở dài.

“Đừng vội, tâm nguyện của ngươi sẽ nhanh chóng đạt thôi, chỉ cần đợi mấy ngày nữa là .”

【 Bây giờ linh hồn của trú trong dao, thể rời xa, Phù Đồ giúp . 】

Mặc Phi trầm ngâm một lát, : “Chuôi d.a.o Tê Túc lấy , nhưng sẽ nghĩ biện pháp, ngươi yên tâm.”

【 Chỉ mong, chỉ mong… 】 những lời còn xong, Trạm Nghệ dần dần biến mất ở bên trong bầu trời đêm.

Lúc Mặc Phi cũng , Trạm Nghệ đột nhiên bùng nổ khiến cho khu vực vài trăm thước xung quanh Phượng Tường Uyển ảnh hưởng, ngủ thì liên tục gặp ác mộng, thức thì buồn bực nôn, nếu như kéo dài thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ tái diễn tràng cảnh g.i.ế.c chóc giống như ngày đó ở Bình Nguyên Tử Vong, bộ nhiễm đều sẽ điên cuồng mà chết.

Cũng may tiếng sáo của Mặc Phi vang lên đúng lúc, chậm rãi trấn an luồng oán khí , khiến cho mấy trăm tránh một kiếp nạn.

Ngày hôm , khi đàm luận đều cảm thấy khó tin, đặc biệt, tiếng sáo tiến tới từ xa xôi càng khiến cho hiếu kỳ…

_______

Chú thích thêm:

Tống Huy Tông: Tống Huy Tông tên là Triệu Cát, sinh năm Nhâm Ngọ 1082 và mất năm Ất Hợi 1135. Triệu Cát là con thứ 11 của vua Tống Thần Tông (1048-1085). Triệu Cát là cá tính đặc biệt, cầm kỳ, thi họa, thứ gì cũng giỏi, nhưng ông chìm đắm trong hoan lạc, hưởng thụ chẳng còn trời đất là gì. Năm 1100, vua Tông Triết Tông (1077-1100) qua đời nhưng con trai nối dõi, và để tìm kế vị, các quan đại thần buộc chọn trong đám con cháu của vua Tống Thần Tông. Lúc đó, Hoàng thái hậu đang buông rèm nhiếp chính, sẵn lòng quý mến Triệu Cát nên một mực kiên trì chọn Triệu Cát lên nối ngôi. Vì , Triệu Cát lên vua, thường gọi là Tống Huy Tông.

Trong việc trị nước, Tống Huy Tông đả kích những quần thần trung thực và dũng khí, cho thu thêm thuế gấp bội. Ông công khai tước đoạt ruộng đất của nhân dân, cho bán quan mua tước để lấy tiền. Bọn quan , địa chủ Tống Huy Tông dung túng, sức vơ vét của dân, khiến cho nhân dân trăm họ rơi cảnh lầm than, kinh tế chính trị-xã hội thời Bắc Tống gần bên vực thẳm.