Có hỏi: “Nay Khánh và Cảnh, Chiếu và U giao chiến lẫn , quần hùng đua tranh quật khởi, chiến hỏa kéo dài, đợi cho thế cục xác định, quốc suy dân nhược, khôi phục sản xuất. Tiên sinh cho rằng, nghiệp đế vương, trong buổi đầu sáng lập và gìn giữ điều gì là khó khăn?”
Đáp rằng: “Sáng lập cơ nghiệp khó, giữ vững càng khó hơn. Bá nghiệp sơ khai, tất thừa họa loạn, nếu như trăm họ quy tâm, binh cường lương đủ, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu thứ nào, thì nghiệp khó. Tuy nhiên khi chiếm , nguyên khí thương tổn nặng nề, bách tính cầu mong yên chịu cảnh cực khổ ngừng, khắc nghiệt dứt, dân chúng điêu linh, thổ địa hoang phế, chính trị định, quan bất hòa, quốc gia suy yếu là bởi mà sinh, cho nên giữ vững càng khó.”
Mê Truyện Dịch
“Vậy sinh cho rằng nên dựa cái gì để an quốc?”
“ Quân vương cần cư an tư nguy*, nghiêm cấm xa xỉ, cận dân chúng, bổ nhiệm tài đức…”
* Cư an tư nguy: trong thời bình nghĩ đến thời loạn.
Lại hỏi: “Tiên sinh khởi xướng việc biên soạn 《 Tứ Khố 》, dung nạp bách xuyên, nhưng tư tưởng học thuật pha tạp, dựa gì mà coi là chính đạo?”
“Nói đến học thuật là bao hàm diện, tiêu chuẩn lúc , hẳn phù hợp với bản thể của nó. Sở học của tiền nhân sẽ hậu nhân giám định, nghi vấn thì sẽ tranh biện, tranh biện thì sẽ sáng tỏ, tri thức chân chính sẽ ngày càng phân định rõ ràng. Tài sĩ trong thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ngôn luận nhiều sẽ giác ngộ trong thế tục, ý dụ sâu xa, đừng khiến đổi cho bản u mê, đây cũng chính là việc mà tại hạ đang …”
Còn cố ý trào phúng : “Chiến sự của quý quốc còn dừng, vì thanh nhàn đến đây du lịch?”
Mặc Phi trả lời: “Tệ quốc nhân tài đông đúc, thắng cục sớm định, cần tại hạ lo lắng?”
…
Những việc như thế, Mặc Phi đều biện hộ tự nhiên, mặt đổi sắc, thuyết phục phần lớn các tài sĩ.
Gần nửa tháng thời gian, thanh danh của Mặc Phi lên cao ở Đế Phách, ngoại trừ dáng vẻ tuấn tú, cử chỉ thong dong, cách năng tao nhã cùng với học thức phong phú đều cho tán thưởng thôi.
Cũng ít quý tộc thế gia trực tiếp ném cành ô liu* cho nàng, nguyện lòng kính trọng như thượng khách.
* Cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình.
Trên tay Mặc Phi cầm chiếc quạt hoa lan, quạt đề thơ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lan chi y y, dương dương kỳ hương.
Chúng hương củng chi, u u kỳ phương.
Bất thải nhi bội, vu lan hà thương?
Dĩ nhật dĩ niên, ngã hành tứ phương.
Văn vương mộng hùng, vị thủy ương ương.
Thải nhi bội chi, dịch dịch thanh phương.
Tuyết sương mậu mậu, lôi lôi vu đông,
Quân tử chi thủ, tử tôn chi xương*.
* Đây là bài thơ “U lan thao”. Tương truyền do Khổng Tử .
Ý nghĩa: Khi hoa lan nở, phía xa xa vẫn ngửi mùi hương thoang thoảng của hoa. Nếu ngắt hoa cài lên áo, tạo nên thương tổn gì cho hoa lan? Một quân tử ai đến, thế thì gì với . Ta quanh năm hành tẩu tứ phương, chứng kiến giá lạnh đông hàn, lúa mạch bắt đầu tươi sinh trưởng, sức sống dạt dào. Nếu ngay cả lúa mạch cũng sợ trời đông giá lạnh, như , cảnh bất lợi thì ảnh hưởng gì tới . Một quân tử là khi vây trong cảnh bất lợi mà vẫn duy trì chí hướng và đức hạnh thường ngày của .
Hương lan xưng là vương giả, chúng hương bao bọc xung quanh, xa mà nhạt, gần mà nồng, sâu kín lan tỏa bốn phương.
Phong thái của Mặc Quân, độc nhất vô nhị.
Dọc theo con phố, cũng ít thiếu nữ ném đồ vật bên tới. May mà hơn nửa thời gian Mặc Phi đều xe ngựa, nếu tất sẽ dẫn tới đông đảo vây xem. Dân phong thời đại chút cởi mở, nữ tử nhân tình dạt dào, thật là cho ốm yếu dậy nổi, huống hồ nàng còn là kẻ giả dạng nam nhân nữa.
Nếu như chỉ nữ tử thì cũng thôi, khi tham dự tụ hội, còn cả nam tử quý tộc bày tỏ sự yêu thích ám với nàng. Mặc Phi đến thời đại cũng một, hai năm, sơ lược hiểu một phong tục các quốc gia, lúc vì uống cùng bầu rượu với Vu Việt mà hiểu lầm, nàng liền phá lệ lưu ý đến chuyện tình ở phương diện . Ở Khánh Quốc, nam tử bày tỏ yêu đương thì sẽ đưa tặng trâm cài tóc, nguyện ý thì cầm lấy, thể cự tuyệt.
Mặc Phi là thượng khanh của Chiếu Quốc, quý tộc Khánh Quốc cũng khó xử, nếu tất sẽ chịu sự trì trích của sĩ lâm.