Trong lòng Tê Túc giật , chẳng lẽ Phượng Đình đối với …
Không dám nghĩ tiếp nữa, áp chế thể khoẻ, đột nhiên dậy hành lễ : “Bệ hạ, xin cho thần lui y phục.”
Phượng Đình trầm mặc một hồi, gật đầu cho .
Tê Túc vội lui xuống, ngoài điện, lấy vũ khí của trong tay thị vệ, đồng thời : “Bệ hạ say , các ngươi phái bẩm báo bệ hạ, Tê Túc việc gấp, hồi phủ .”
Nói xong, đợi thị vệ đáp lời vội vàng rời .
Tê Túc như thiêu như đốt chạy về Phượng Tường Uyển, hướng thẳng đến phòng của , đúng lúc , chợt thấy phía một cầm đèn lồng từ từ tiến đến, tấm lưng , tuấn tú cao ngạo, rõ ràng đó là Phù Đồ.
Bước chân bỗng dừng , đó tự chủ theo . Nhìn “Hắn” tiến viện tử, cũng theo đuôi .
Mặc Phi giao đèn lồng cho thị nữ Đề nhi, tự tìm trong Tàng Thư Các một đống thư sách bày lên bàn, gạt gạt đèn, vẻ mờ ảo sáng lên nhiều, chiếu khuôn mặt “Hắn”, một loại mỹ cảm yên tĩnh thanh nhã.
Tê Túc ngừng thở, trong cơ thể trào một loại xôn xao hiểu, cũng là do tác dụng của dược, là do ***** của bản
Hắn nắm quyền, bắt buộc bản rời bước, nhưng mà một lúc lâu vẫn nhúc nhích .
Không bao lâu, chợt thấy Phù Đồ dậy duỗi thắt lưng, đó sân viện. Tê Túc vội ẩn trong bóng đêm, chỉ thấy Phù Đồ ánh trăng mở rộng hai tay, chậm rãi vũ động, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo ý vị khác biệt, vũ đạo giống như vũ đạo, mới rơi xuống, thành trọn vẹn một bài.
Tê Túc lập tức nhận “Hắn” đang luyện võ, tuy rằng động tác chậm rãi chút sát khí nào, nhưng Tê Túc vẫn dễ dàng nhận đó là chiêu thức Phù Đồ sử dụng ngày khi chạy trốn.
Thì , mặc dù đội khóa chân, “Hắn” vẫn kiên trì luyện võ, “Hắn” vẫn buông tha cho việc chạy trốn ?
Trong lòng Tê Túc khó chịu đến cứng ngắc, thể cũng càng ngày càng nóng lên, giống như một cỗ ***** áp chế sắp phun trào. Hắn cắn răng thật lâu, cuối cùng vẫn lặng yên xoay cứng còng rời khỏi.
Trở phòng, nhanh chóng gọi mang đến một thùng nước lạnh, mặc cả y phục nhảy luôn , cảm giác mát mẻ nháy mắt dịu lửa nóng trong cơ thể, trong nước, ngẩn ngơ nơi nào đó đến xuất thần, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy hoang mang và giãy dụa.
Mê Truyện Dịch
Trong lúc xúc động, nghĩ tới đầu tiên chính là bóng dáng của nam tử , đến gần “Hắn”, ôm “Hắn”…
Lúc còn nhạt ham mê của Phượng Đình, thể ngờ rằng bản cũng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn Phượng Đình xuống tay với “Hắn”, càng ngờ sâu trong đáy lòng của bản chút nhung nhớ Phù Đồ như thế .
Hắn, thích Phù Đồ.
Ngày hôm , Tê Túc tỉnh dậy từ trong hôn mê một trận âm thanh kêu gọi, mở mắt , chỉ thấy thị nữ đang quỳ gối bên giường vội vàng : “Chủ nhân, Phù Đồ công tử Vương triệu tiến cung .”
“Cái gì?’ Tê Túc giật dậy, , “Chuyện khi nào?”
“Từ hai khắc* ạ.”
* 1 khắc = 15 phút.
“Sao lúc cho ?” Tê Túc cả giận , đó ngoài cửa sổ, trời sáng rõ, hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”
“Đã là giờ Tỵ* ạ.”
* Giờ Tỵ: 9h-11h.
Hắn ngủ lâu như ? Tê Túc vội vàng rời giường, thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, hạ lệnh với thủ vệ, : “Lập tức chuẩn xe, tiến cung.”
Đêm qua, bởi vì tác dụng của dược, dày vò đến tận đêm khuya mới giấc ngủ, nghĩ rằng Khánh Vương triệu Phù Đồ lúc .
Chỉ mong Phù Đồ việc gì!
Mặc Phi theo cung nữ chậm rãi hướng tới nội điện, nàng ngờ Khánh Vương sẽ triệu kiến nàng, ngay cả thời gian chuẩn cũng .
Khánh Vương bên ngoài khen chê đồng nhất, nhưng chuyện phong lưu, xa hoa lãng phí cũng thể nghi ngờ, gặp là phúc là họa.
Cung nữ đưa Mặc Phi đến một tiểu điện lộng lẫy xa hoa, nơi cột đỏ vàng, cột trạm trổ vàng ròng, tường khắc hoa văn nổi, đèn lồng tinh xảo xếp thành từng đôi, góc biên đặt lư hương và cây cảnh, chính giữa đặt bàn trạm trổ, mặt đặt đồ uống rượu hoa mỹ, bàn phô da hổ trắng, thoạt đường hoàng mà khí phách.
“Ngươi chính là Phù Đồ?” Một giọng trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía .
Mặc Phi , chỉ thấy một nam tử tuấn lãng mặc cẩm y dài xoải bước đến, chừng hơn hai mươi tuổi, lộ vẻ gầy gò, hai mắt thần, một quý khí.