“Chẳng lẽ ngươi định tính gộp cả con của ngươi …”
“Đương nhiên .” Xiển Tu Quân , “Chỉ để chịu chút ủy khuất mà thôi, một khi chúng nắm giữ đại cục, thả chỉ một câu thôi ?”
Đạc Hối , trong lòng lạnh, quả thật quyết đoán hơn Phong Đình, cứ để xem thể xuất cái gì?
Xiển Tu Quân và Đạc Hối rằng, kế hoạch của bọn họ, nhanh chóng đám Vu Việt rõ.
“Muốn họa thủy đông dẫn*, biến Phù Đồ thành kẻ c.h.ế.t ?” Vu Việt lạnh.
* Họa thủy đông dẫn: giá họa cho khác, để khác gánh tội . Câu bắt nguồn từ “Di họa Giang Đông – Giá họa Giang Đông”
Giang Đông dựa nước Sở cổ đại. Tề Hoàn Công suất binh tiến công nước Sở. Sở vương phái hỏi Tề vì tiến công? Quản Trọng chỉ rằng Sở tiến cống đúng hạn, cùng với việc Chu Chiêu Vương tuần du ở phương nam c.h.ế.t sông Hán Thủy (Thực Chu Chiêu Vương c.h.ế.t do thuyền vỡ đắm, triều thần nhà Chu thông báo với các chư hầu việc vua c.h.ế.t khi tuần du vì giấu kín lầm của vua) chính là hai tội trạng lớn. Sứ giả Sở rằng cái c.h.ế.t của Chiêu Vương quan hệ gì với Sở. Sau sử dụng “Di họa Giang Đông” là giá họa cho khác, để khác gánh tội .
Mưu sĩ Vinh Tư : “Xiển Tu Quân cũng là thông minh, mưu đoạt vương vị một cách danh chính ngôn thuận.”
“Phụ đại nhân định thế nào?” Phương Thần hỏi.
“Kế hoạch đổi, chúng tiên hạ thủ vi cường*!” Vu Việt về phương hướng phía hoàng cung, lẩm bẩm , “Bổn vương tin Khánh Vương hậu chiêu nào…”
* Tiên hạ thủ vi cường: tay để chiếm lợi thế.
Trong hoàng cung, đột nhiên một lượng lớn thị vệ tiến gian ngục giam giữ Tê Túc và Mặc Phi.
“Các ngươi gì?” Tê Túc che ở Mặc Phi, lớn tiếng chất vấn thị vệ.
Thị vệ trưởng khom : “Công tử, tiểu nhân phụng mệnh thẩm vấn Phù Đồ.”
“Vì còn thẩm vấn nữa? Lúc đó là của Đạc Hối ?”
Mê Truyện Dịch
“Mọi việc đơn giản như thế, tên thích khách chỉ thừa nhận đến từ phủ của thượng tướng quân, mà sai sử g.i.ế.c là một kẻ khác.”
“Người đó là Phù Đồ?” Tê Túc nheo ánh mắt, ánh mắt lạnh như băng.
“ .”
“Không khả năng.” Tê Túc như đinh đóng cột , “Phù Đồ chính là do tại hạ mang đến Đế Phách, “Hắn” việc gì cũng vệ của tại hạ theo , cơ hội cấu kết với trong hoàng cung ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thị vệ trưởng cứng rắn : “Tiểu nhân tình hình cụ thể trong đó, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh việc mà thôi, xin công tử đừng ngăn trở.”
“Vậy thì, mang cùng !”
Thị vệ trưởng do dự một lát thật sự sai mang cả hai .
Mặc Phi lảo đảo sự áp giải của thị vệ, âm thầm tự hỏi, mấy ngày xảy biến cố gì ?
Hai đưa đến một gian địa lao âm u, vài tên thị vệ chuẩn cột Mặc Phi lên tường đá, Tê Túc ngăn cản : “ ‘Hắn’ chỉ là mộ sĩ tử văn nhược, lớn chuyện như ?”
Thị vệ trưởng đang trách cứ, một trung niên mập mạp bên cạnh khoát tay áo, hớ hớ : “Không , khóa thì khóa.”
“Vâng, La đại nhân.” Thị vệ trưởng lui mấy bước.
Tê Túc : “La đại nhân, rốt cuộc xảy chuyện gì ?”
“Ha ha, Phù Đồ là Chiếu Quốc, hiềm nghi quá lớn, bản quan thể thẩm vấn “Hắn” .” La đại nhân vẫn mang theo vẻ mặt súc vật, vô hại trả lời.
Tê Túc suy nghĩ, lui sang một bên: “Được , tại hạ cũng lý do gì ngăn trở đại nhân thẩm án cả, xin cứ tự nhiên.”
“Công tử quả nhiên hiểu lí lẽ.”
La đại nhân híp đôi mắt ti hin về phía Mặc Phi, dò hỏi: “Ngày hôm , thích khách trong cung khai, là do ngươi hạ lệnh sai ám sát bệ hạ, ngươi thừa nhận ?”
Trong mắt Mặc Phi hiện lên một chút kinh dị, miệng trả lời: “Đại nhân đánh giá Phù Đồ quá cao , Phù Đồ vẫn còn bổn sự sai sử vệ của Khánh Vương .”
“Ha ha.” La đại nhân , “Đương nhiên một Phù Đồ công tử thì cách nào , nhưng nếu ngươi ở giữa tác chiến thì ?”
“Lời của đại nhân ý gì?”
“Bản quan hỏi ngươi, trong triều Khánh Quốc, ai cấu kết với ngươi?”
“Đại nhân hỏi thật kỳ lạ.” Mặc Phi trào phúng , “Tại hạ mới đến Đế Phách hơn một tháng, ngay cả tên mấy vị đại thần của quý quốc còn gọi , thể cấu kết đây?”
“Ngươi thừa nhận cũng cả.” La đại nhân vung tay lên, cho thủ vệ dẫn thích khách tới.
Sau mấy ngày khảo vấn, tên thích khách còn một chỗ lành lặn, thủ vệ kéo ném xuống đất.