Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 209: Phù Đồ Nữ Tướng



Không còn khóa sắt trói buộc, Mặc Phi lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vu Việt khom cầm lấy hai cái khóa sắt , quả nhiên sức nặng nhẹ, khó trách , cảm giác của khi ôm Phù Đồ kỳ quái, hóa là do thứ gia tăng gánh nặng.

Nhìn thương thế của Phù Đồ, chắc chắn khóa sắt tra tấn “Hắn” lâu , đáng giận!

Vu Việt giơ tay lên, hung hăng quăng khóa sắt ngoài, nhất thời chỉ vang lên mấy tiếng ầm ầm thanh thúy, bình hoa trong phòng đập nát bấy.

Mọi hoảng sợ, đối mắt vài , ăn ý giữ nguyên yên lặng.

Phương Thần kỳ quái liếc mắt phụ một cái, phụ luôn tỏ lạnh lùng, mà cũng thời điểm nóng nảy như thế ? Ngài thực coi trọng Phù Đồ …

Mê Truyện Dịch

Đại phu dùng nước rửa sạch thuốc và vết bẩn chân , đó nhẹ nhàng nắn xương.

Mặc Phi nhịn kêu một tiếng, đau đớn cho nàng run lên.

Vu Việt xuống bên “Hắn”, hỏi: “Thế nào ?”

“Xương cốt rạn nhỏ, da thịt thương tổn nghiêm trọng, thể thấy một thời gian dài trị liệu thích đáng, cần nghỉ ngơi thật , tùy ý .”

Vu Việt lạnh lùng : “Vậy thì phiền đại phu kê đơn thuốc.”

Đại phu râu bạc đáp lời, thối lui sang một bên chuẩn phương thuốc.

Mặc Phi đột nhiên hỏi: “Đại nhân, mang hành lý của Phù Đồ đến ?”

Vu Việt gật đầu.

“Tốt quá, trong hành lý dược trị ngoại thương, thể cho mang tới giúp Phù Đồ ?”

Vu Việt lập tức sai lấy đến.

Sau khi Phù Đồ bắt cóc, Vu Việt mang theo hành lý của Phù Đồ bên truy tìm đến Đế Phách, đường vẫn mở cái hành lý xem xét, Phù Đồ để ý riêng tư, nếu gì quan trọng, sẽ tùy tiện động đến đồ của “Hắn”.

Mặc Phi nhận hành lý của , lấy từ bên trong một cái chai bán trong suốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tất cả ở đây đều cái chai hấp dẫn, đầu tiên bọn họ thấy cái chai bóng loáng trong suốt như thế . Cách mở cái chai cũng vô cùng đặc biệt, vặn theo hình xoắn ốc.

Mặc Phi cũng để ý tới sắc mặt của , đổ thuốc băng gạc, chậm rãi vẽ loạn lên miệng vết thương. Miệng vết thương đau đớn từng trận, nhưng còn thể chịu .

Đại phu dừng động tác phương thuốc , tiến lên vài bước giúp Mặc Phi băng bó vết thương, ánh mắt thường xuyên về phía bình dược thủy.

Vu Việt cầm lấy bình dược Mặc Phi để một bên lên, tinh tế đánh giá, một lúc lâu mới hỏi: “Cái chai do ai chế tạo thế?”

Mặc Phi bọn họ chắc chắn sẽ tò mò, thấy Vu Việt hỏi, tự nhiên trả lời: “Gia sư.”

Vu Việt “Hắn” một cái, nhíu mày : “Có vẻ sư phụ của ngươi gì là nhỉ.”

“Lão sư tinh thông kim cổ, tài hoa hơn , tài năng của Phù Đồ xa xa bì kịp.” Mặc Phi cũng lo lắng lời dối vạch trần, một vị lão sư cường đại như , nhiều chuyện đều thể lừa dối trót lọt .

“Đáng tiếc.” Vu Việt thu ánh mắt , thưởng thức cái chai nhỏ.

Đại phu băng bó vết thương xong, vẻ mặt thôi.

Mặc Phi : “Đại phu, đa tạ ngài. Thuốc trị thương của Phù Đồ cũng còn thừa bao nhiêu, thật sự thể tặng ngài , nếu như đại phu chê, lấy một nửa ?”

Đại phu lộ vẻ mặt vui mừng, dò hỏi: “Công tử phương pháp chế loại thuốc trị thương ? Lão phu hành nghề y nhiều năm, bao giờ thấy thuốc trị thương nào đặc biệt như thế cả, nếu thể phương pháp, nhất định thể cứu nhiều .”

Mặc Phi lắc lắc đầu, : “Xin , thuốc trị thương do nghiên cứu chế tạo, tại hạ cũng phương pháp.”

Đại phu khỏi lộ vẻ mặt thất vọng, cũng tin tưởng Mặc Phi gì về vật , nhưng mà khi nghĩ đến thể một phần thuốc để tiến hành nghiên cứu chế tạo thì miễn cưỡng nữa. Sau khi mấy phương thuốc, dặn dò vài câu, cầm theo thuốc trị thương Mặc Phi đưa cho lui ngoài.

“Cái chai quá.” Ánh mắt Phương Thần lóng lánh, vẻ mặt thấy thèm.

Mặc Phi một cái, : “Cái thể cho ngươi .”

Tròng mắt Phương Thần vòng vo chuyển, tiến đến bên nàng : “Vậy thì, giúp ngài cởi bỏ khóa hồn khấu, ngài cho cái chai, ?”

Đôi mắt Mặc Phi sáng lên: “Có thể cởi bỏ khóa hồn khấu ?” Đây đúng là chuyện vô cùng cấp bách mà, chỉ cần khóa hồn khấu vẫn còn, nàng và đám Vu Việt vẫn ở bên trong thời khắc nguy hiểm.

“Đương nhiên.” Phương Thần , chỉ một nam tử trung niên bên cạnh , “Vị là môn khách Tất Nguyên của tiểu tử, cũng là một vị thợ rèn bậc thầy. Căn cứ khuôn mẫu , chìa khóa thích hợp .”