“Phù Đồ tham kiến Nhung Trăn vương điện hạ.” Nàng vẫn chỉ chắp tay cúi khom , quỳ lạy.
Vu Việt nhẹ nhàng đặt thẻ tre xuống, “Hắn” một lúc lâu mới mở miệng : “Ngươi… bất mãn vì bổn vương nhập ngươi trong phủ ?”
“Không dám, Phù Đồ cũng bất mãn.” Một giọt mồ hôi lạnh, đây là tính sổ nàng , thanh toán nhận sai của nàng?
“Vậy thì, là khách khanh của bổn vương, ngươi nên xưng hô với bổn vương như thế nào?”
Xưng hô? Gọi điện hạ gì đúng ? Mặc Phi nghi hoặc trong lòng.
Vu Việt nheo mắt , ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ án thư, tiếp tục : “Bổn vương ngươi vỗn dĩ đến phủ Đại vương tử, nhưng bây giờ ngươi đến đây, sẽ phép hai lòng.”
Mặc Phi thản nhiên : “Điện hạ lo lắng nhiều .”
“Phải ?” Vu Việt tinh tế đánh giá thiếu niên mắt , tuổi hình như lớn, khí độ cũng bất phàm, ít khi đối mặt với còn thể thong dong bình tĩnh như thế. Mặt khác, thiếu niên mang đến cho một loại cảm giác đặc biệt.
“Một khi như , bổn vương hi vọng từ nay về , ngươi hãy xưng bổn vương là ‘Chủ công’.”
Thì là thế, Chủ công! Mặc Phi cung kính khom : “Được, Chủ công.”
“Hôm nay bổn vương gọi ngươi đến là vì giản thư ngươi dâng lên, trong đó đôi chỗ rõ.”
Mê Truyện Dịch
“Chủ công cứ hỏi.”
Vu Việt gật gật đầu, chỉ một bên : “Ngồi xuống.”
Mặc Phi cũng khách khí, tạ ơn xong thì tới đệm mềm bên cạnh quỳ xuống.
Ánh mắt Vu Việt lóe lên, cái loại cảm giác kỳ quái bùng lên trong lòng , điều vẻ mặt d.a.o động, bắt đầu hỏi một nội dung giản thư.
Cái vặn là vấn đề Mặc Phi quen thuộc, cũng đối đáp trôi chảy, hỏi một đáp một, nàng chậm rãi buông bỏ khẩn trương của bản , phảng phất cảm thấy giống như đang cùng thầy thảo luận vấn đề, tự nhiên mà chuyên chú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bất tri bất giác* đêm khuya, khi bên ngoài cửa nhắc nhở, hai mới chấm dứt trò chuyện.
* Bất tri bất giác: nhận thấy, thấm thoát.
Phù Đồ dậy cáo lui, khi còn mang phần xong buổi chiều dâng lên.
Vu Việt cũng gây khó dễ nhiều, phái đưa “Hắn” trở về viện tử.
Đợi cho cửa phòng khép , Vu Việt đột nhiên mở miệng : “Như thế nào?”
Tiếp theo, phía bình phong một vị nam tử trung niên, hành lễ , đó mới trả lời: “Nói năng bất phàm, kiến giải* độc đáo.”
* Kiến giải: giải thích.
Vu Việt gì, chỉ gật gật đầu. Vừa , thiếu niên thể ở mặt mà năng chậm rãi, điểm đáng khen ngợi.
Nam tử trung niên : “Có điều, Minh Hàn cảm thấy khó hiểu, lấy tướng mạo của vị công tử , vì vẫn yên lặng vô danh như ?”
“Bổn vương từng thấy ‘Hắn’ xuất hiện ở thương đội Liên gia.”
“Ồ? Liên gia?” Ánh mắt nam tử trung niên giãn , thấp giọng thầm cái gì đó.
Vu Việt liếc mắt , vỗ vỗ giản thư tay : “Ngươi phái đưa cái đến Vinh Trăn, tiên đánh tạo công cụ kiểu mới , đó chọn vài địa phương tiến hành thử nghiệm. Nếu như thành công sẽ thi hành.”
Nói xong lên, ngoài : “Chuyện của ‘Hắn’ giao cho ngươi, nếu vấn đề lớn thì mang về Vinh Trăn .”
Sau khi Mặc Phi về viện tử, Mộc Hề ngay lập tức nấu nước ấm, tắm rửa xong nàng lập tức nhào tới giường. Vừa khi mặt đối mặt còn , khi xong mới cảm giác mỏi mệt.
Không ngờ tùy tiện trò chuyện cũng tốn thời gian như , ngoại trừ lúc đầu lo lắng, trong quá trình chuyện, thế mà nàng chút khẩn trương nào? Xem sống yên trong phủ cũng khó khăn như trong tưởng tượng, vị đại nhân “Quỷ tướng” cũng khó ở chung như , tính cách phần giống với thầy của nàng, bỏ qua khí thế cường đại, chỉ cần năng căn cứ, nhiều chi tiết đều chẳng để ý, ví dụ như cách hành lễ của nàng.
Chỉ điều, con Vu Việt như mà thảo luận vấn đề nông nghiệp thuỷ lợi cùng nàng, thực sự là hài hòa…
Miên man suy nghĩ, Mặc Phi chậm rãi tiến mộng .