Sau khi niệm vài , Mặc Phi cũng ngủ , nàng dậy mặc áo khoác xuống giường, vài bước mới phát hiện chân của còn đau như nữa.
Kỳ quái! Uổng công nàng còn định nghiến răng chịu đựng, kết quả chỉ cảm thấy một chút đau đớn. Chẳng lẽ lọ thuốc trị thương hiệu nghiệm như ? Chỉ mới mấy giờ đồng hồ mà sắp khỏi ?
Lắc lắc đầu, quên , đau là chuyện , ít nhất cũng thuận tiện cho việc tắm rửa hơn.
Mặc Phi cửa gọi một thị nữ , dặn dò chuẩn một thùng nước ấm, mang đồ ăn tới muộn một chút.
Những chuyện còn dễ , nàng nhớ Vu Việt đêm nay sẽ ngủ chung với nàng, đó mới là chuyện khiến đau đầu.
Tắm rửa, ăn cơm chiều xong thì đến giờ Tuất*, mà Mặc Phi buồn ngủ. Nàng cho hầu mang tới mấy bộ sách, đốt đèn .
*Giờ Tuất: 19h – 21h.
Mặc Phi đắm chìm bên trong niềm vui thú sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Vu Việt lặng yên tiếng động , thấy Mặc Phi tựa bàn, một tay cầm thẻ tre, một tay chống trán, vẻ mặt vô cùng chuyên chú. Đại khái là vì thoát khỏi nguy hiểm, biểu hiện của nàng tùy tiện mà thoải mái, thậm chí còn vài phần lười biếng.
Vu Việt cách đó xa lẳng lặng hồi lâu, cho đến khi thể Mặc Phi cứng ngắc mà chuyển đổi tư thế , mới mở miệng gọi một tiếng: “Phù Đồ.”
Mặc Phi ngẩng đầu, vẻ mặt ngây , tựa hồ vẫn còn trở thế giới hiện thực.
“Chủ công.” Thấy rõ là Vu Việt, nàng hồn, buông thẻ tre định hành lễ, Vu Việt bước vài bước gần giữ chặt nàng, : “Không cần đa lễ, cẩn thận chân thương của ngươi.”
“Đa tạ Chủ công quan tâm, nghỉ ngơi nửa ngày, vết thương còn đáng ngại.”
Vu Việt nghĩ Mặc Phi như là để an tâm, cũng để ý, chỉ : “Sắc trời tối muộn, Phù Đồ nghỉ ngơi sớm .”
Lúc Mặc Phi mới nhớ đến việc Vu Việt đồng giường cộng chẩm với nàng, cảm thấy thể yên lòng, tuy rằng vẻ mặt biểu hiện gì, nhưng mà thể căng cứng.
Vu Việt tùy ý ở bên nàng, phía ngoài cửa sổ : “Phù Đồ, khi bắt, ngươi từng sợ hãi ?”
Mặc Phi đầu về phía sườn mặt trái của Vu Việt, gương mặt cương nghị cảm xúc nào, nhưng hỏi vấn đề như vẻ giống với phong cách của Vu Việt.
Nàng trả lời: “Sợ hãi cũng ích gì, chỉ thể hành sự tùy theo cảnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy, nếu như ai tới cứu ngươi, ngươi an tâm ở Khánh Quốc như thế ?”
“Chủ công,” Mặc Phi thận trọng , “Phù Đồ là một thần tử hai lòng. Bất kể mắt khó khăn gian khổ như thế nào, Phù Đồ đều sẽ nghĩ cách trở Chiếu Quốc.”
Mê Truyện Dịch
Trên thực tế, khả năng đây chính là tâm lý chim non của nàng, một khi nhận định một nơi, là một cá nhân nào, sẽ dễ dàng buông bỏ.
Khóe miệng Vu Việt lộ ý , ánh mắt Mặc Phi vô cùng nhu hòa.
“Bổn vương cũng , bất kể bao nhiêu khó khăn, bổn Vương cũng mang ngươi về Chiếu Quốc.”
Mặc Phi dời tầm mắt, trách cứ : “Chủ công nên mạo hiểm chỉ vì một hạ thần, nếu ngựa Chủ công sớm sắp xếp ở Đế Phách, thì việc chắc chắn sẽ hung hiểm vạn phần. Chủ công là Quân vương của Chiếu Quốc, thể đặt bản hiểm địa ?”
“Bổn vương hiểu mà, sẽ thêm thứ hai nữa, bổn vương sẽ giữ chặt ngươi ở bên .”
Trong lòng Mặc Phi khẽ run lên, ngẩng đầu thẳng , cặp mắt như chim ưng lộ vẻ thâm thúy khó thể hình dung . Chẳng lẽ nam nhân chung giường với nàng, là sợ nàng khác bắt ?
Mặc Phi thu tầm mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Đa tạ Chủ công.”
Vu Việt rũ mắt xuống, trong lòng vài phần thất vọng, bản đang chờ mong cái gì?
Quên , còn nhiều thời gian. Một ngày nào đó, Phù Đồ sẽ giao tâm cho .
“Muộn , nghỉ ngơi .” Nói xong, Vu Việt dang tay ôm “Hắn”.
Mặc Phi vội lên, khước từ : “Không việc gì, dám phiền toái Chủ công.”
Vu Việt để ý tới lời cự tuyệt của “Hắn”, kéo một cái ôm “Hắn” trong lòng, nhanh vài bước trở phòng.
Mặc Phi vài mở miệng định , cuối cùng gì, so với việc lãng phí thời gian giãy dụa, còn bằng để mau chóng thành quá trình .
Trong phòng thắp đèn, sát bình phong mới thấy ánh sáng của cảnh vật.
Mặc Phi ở giường Vu Việt cởi áo, tháo thắt lưng. Nàng ở Phương phủ, phận của Vu Việt vẫn là một bí mật, bình thường đều tự xưng là võ sư của Phương Thần, ăn, mặc, ở, , tất cả đều giản lược. So với một đoàn hầu ở Chiếu Quốc lúc , đãi ngộ kém hơn nhiều.