Lạc Thần chằm chằm Mặc Phi một lúc lâu, thất vọng : “Cứ tưởng rằng chuyện thể Phù Đồ chấn động , kết quả ngài vẫn bình tĩnh như .”
Ha ha, thực ngượng ngùng. Sắc mặt Mặc Phi chút đổi : “Tiểu công tử, tại hạ vô cùng giật .”
Lạc Thần im lặng.
Vu Việt cầm lấy cái chén che khuất ý bên miệng của , Phù Đồ sợ hãi, dễ như ? Mặc dù đêm đó cường hôn, cũng chỉ trừng mắt mà thôi.
Thế giới , ai mặt than là cái loại thần khí gì…
Ba ăn cơm đơn giản xong, hẹn đến thư phòng chơi cờ chuyện phiếm.
So sánh với sóng ngầm mãnh liệt ở Đế Phách, mấy Phương phủ thong dong bình tĩnh, ngoại trừ việc phái lưu ý biến hóa trong ngoài ở Đế Phách , thời gian nhàn hạ còn thì phẩm chơi cờ, hoặc là trao đổi cái về thế cục, chờ đợi thời cơ rời .
“Chủ công, kỳ nghệ của ngài công thủ vẹn , Phù Đồ khâm phục.”
Vu Việt nhíu mày: “Xem Phù Đồ nhận thua .”
“Nói vẫn còn quá sớm.” Mặc Phi nhẹ nhàng đặt một quân cờ lên bàn cờ, từ từ , “Nhìn thì như địch nhân nắm chắc thắng lợi, kì thực cư an mà tư nguy*.”
* Cư an mà tư nguy: Sống trong thời bình mà nghĩ đến thời chiến.
Trong mắt Vu Việt chợt lóe sáng, lẳng lặng quân cờ Mặc Phi hạ, suy tư về hậu chiêu của “Hắn”. Sau một lúc lâu, mới tiếp một nước: “Thế tiểu mà mưu cường, giống như khỉ đội mũ *.” Đây là Mặc Phi lấy trứng chọi đá, vô công tự tổn hại.
* Khỉ đội mũ : chú trọng hình thức, tô vẽ cho mà thực chất xí yếu kém.
Mặc Phi cũng gấp, tiếp tục , đồng thời : “So sánh bằng luận tâm, luận tâm bằng thuật phân biệt.” Ý nghĩa của lời là quan sát mặt ngoài bằng hiểu bên trong, hiểu bên trong bằng xét mặt ngoài. Người cũng giống như một quân cờ, thắng bại thường thường chỉ đơn giản giống như mặt ngoài.
Vu Việt Mặc Phi đang thong dong tự nhiên, bàn cờ mặt, nghĩ rốt cuộc phần thắng của “Hắn” ở nơi nào.
Hai hạ vài quân cờ, đột nhiên Vu *****“Ồ” một tiếng, tay cầm cờ đặt bên cạnh hộp cờ. Trong lòng kinh dị, hóa khi nào, hướng của bàn cờ xảy nghịch chuyển, Quân cờ cũng mà cũng Mặc Phi hạ lúc bỗng nhiên biến thành điểm mấu chốt nhất, chiếm cứ phần đất quan trọng nhất, khiến cho cục diện vốn vây trong hạ phong trở nên tương xứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cờ .” Vu Việt nhịn tán thưởng.
Mê Truyện Dịch
“Quả thật là cờ .” Lạc Thần một bên cũng gật đầu đồng tình. Hôm nay coi như mở rộng tầm mắt, kỳ nghệ của hai tương đương, lời mang châu ngọc, công thủ diện, kiếm nghiêng, thật sự là khỏi than thở.
Ánh mắt Lạc Thần sáng ngời hai Vu Việt và Phù Đồ, tựa như đang nghiên cứu một bức họa cuốn thâm tường ý vị. Từ cái ngày thấy bọn họ ngủ chung giường, trong lòng bắt đầu sinh một loại cảm giác kỳ quái. Rõ ràng phụ đối xử với Phù Đồ gì đó khác biệt, bao giờ một mặt ấm áp như thế ở phụ . Ở trong lòng , đối với phụ , luôn kính trọng và chút xa cách, lẽ ngoài cuộc , nhưng vài ở chung, đều chút câu nệ, nguyên nhân là do vẻ mặt ác liệt và khí chất lạnh lùng của Vu Việt.
mà chỉ cần Phù Đồ mặt, phụ sẽ bất tri bất giác trở nên ôn nhu, tuy rằng vẻ động tác nào quá thiết, nhưng ánh mắt giấu tình ý ám .
Trái tim Lạc Thần đập thình thịch dựng lên, đột nhiên cảm thấy bản ở đây dư thừa…
Tê Túc trở Phượng Tường Uyển bái kiến mẫu của .
“Nương, con trở .”
Mật Ngọc phu nhân chỉ gật gật đầu, đó dùng ánh mắt ý bảo xuống.
Tê Túc xuống : “Nương, Xiển Tu Quân bên của ngài ?”
Mật Ngọc phu nhân trả lời, nhưng Tê Túc vẫn đáp án từ vẻ mặt của nàng.
Hắn tiếp tục : “Việc con sẽ xử lý, nương quan tâm quá .”
Đột nhiên Mật Ngọc phu nhân lạnh lùng về phía , trách mắng: “Ngươi xử lý? Vậy vì ngươi cứu Phong Đình?”
Tê Túc yên lặng một lát, trả lời: “Khánh Vương thể c.h.ế.t .”
“Hắn chết, Khánh Quốc vĩnh viễn sẽ tới lượt khác chủ!”
“Nương.” Tê Túc lộ vẻ mặt bất đắc dĩ khó , hòa hoãn , “Khánh Vương mà chết, Xiển Tu Quân sẽ trở nên kiêu ngạo, đến lúc đó con sẽ một chút hi vọng nào, rằng Xiển Tu Quân còn ba con trai.”