Đến lúc hoàng hôn, tới ngọn núi theo lời Phổ Trúc , mặc dù mấy sơn động ẩm ướt và bẩn, nhưng cũng may dã thú nào chiếm cứ, nếu còn hao phí chút công phu.
Vài tên thị vệ tìm nhặt về một đống củi gỗ lớn, tốn nhiều công sức mới nhóm lửa.
Bên ngoài gió lạnh phơ phất, nức nở như quỷ gào. Mặc Phi ngây bên ngoài đến xuất thần, trong lòng dâng lên một chút cảm giác đè nén.
“Phù Đồ, suy nghĩ chuyện gì thế?” Vu Việt bên “Hắn”, đưa một miếng thịt nước đến mặt “Hắn”, thuận miệng dò hỏi.
“Không việc gì.” Mặc Phi hồn, nhận lấy thịt nước từ từ nhai kỹ.
Vu Việt “Hắn” một cái, hỏi nhiều nữa.
Sau khi ăn xong, Mặc Phi ở chiếu nhắm mắt nghỉ ngơi, bao lâu bỗng cảm thấy một xuống bên cạnh, nàng cần mở mắt cũng là Vu Việt.
Trong lòng bất đắc dĩ, nhẹ giọng : “Chủ công, ngài nên tiếp xúc nhiều hơn với tiểu công tử.”
Vu Việt thản nhiên : “Tiểu tử thông minh thừa, nhưng thiếu một chút khí phách quân nhân, bổn vương nuông chiều .”
Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ! Trong lòng Mặc Phi chút khinh bỉ vị phụ đang phúc mà hưởng , một tiểu hài tử như còn vẻ lão đại mất hứng.
Mặc Phi xoay nghiêng, để một cái bóng lưng xa cách cho , ai ngờ hông nàng cứng , kéo mạnh một cái ôm ấm áp.
“Ngài.” Mặc Phi xoay qua định chuyện, chỉ thấy một cái áo choàng chùm lên hai , mắt tối đen, đó cảm thấy đôi môi hôn lên.
Trong lòng Mặc Phi kinh hãi: nam nhân quá lớn mật! Tuy rằng hai ngủ ở sâu trong cùng sơn động, nhưng chỉ cách mấy chục thước, cái cũng quá…
“Ưm” Mặc Phi đẩy , nhưng mà cái gáy và phần eo khóa cứng, nàng dám dùng động tác quá mạnh, tránh cho khác chú ý, kết quả chính là chỉ thể để tùy ý Vu Việt.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi môi lửa nóng của Vu Việt lệch khỏi quỹ đạo, khẽ cắn cằm Mặc Phi, bàn tay nắm áo cũng theo bản năng định tiến bên trong y phục của Mặc Phi.
“Ngài… Làm gì!” Mặc Phi túm chặt bàn tay xa , đè nặng giọng tức giận.
Môi Vu Việt chuyển qua chỗ vành tai Mặc Phi, khàn khàn : “Bản Vương hối hận, chỉ ngươi. Phù Đồ, ngươi thật sự động tâm chút nào với bổn vương ?”
Mặc Phi nghiêng đầu, : “Lúc Chủ công chính miệng hứa hẹn sẽ như với Phù Đồ, ngài thể lật lọng cho ?”
“Bổn vương đánh giá quá cao tự chủ của bản .” Vu Việt tự giễu , “Đặc biệt là thời gian ngươi bắt , trái tim của bổn vương như trống rỗng. Rất cam lòng. Vì Phù Đồ là nam tử? Nếu như là nữ tử, bổn vương sẽ chút do dự tặng Hậu vị cho ngươi.”
Mặc Phi yên lặng một lúc, thở dài: “Chỉ thần tử ?”
“Thần tử, bổn vương nhiều mà. Còn Phù Đồ, chỉ một.”
Mặc Phi nữa, trong lòng lo sợ bất an.
Dường như nhận thấy bất an của “Hắn”, Vu Việt xiết chặt đôi tay, mạnh mẽ ôm “Hắn” trong ngực, : “Phù Đồ, bổn vương ngươi, từ nay về ngươi sẽ thuộc về . đừng lo sợ, bổn vương thể cho ngươi tự do và địa vị cao thượng tuyệt đối, chỉ cần ngươi nguyện ý…”
“Chủ công,” Mặc Phi ngắt lời , “Phù Đồ , !”
Trong n.g.ự.c Vu Việt phập phồng, giống như đang đè ép cái gì, một lúc lâu mới : “Vậy thì, bổn vương…Rất khả năng bổn vương sẽ nhịn mà thương tổn ngươi.” Hắn cúi đầu chôn ở cổ Mặc Phi, hô hấp nặng nề phả qua làn da, “Đừng để cho bổn vương cơ hội thương tổn ngươi… Phù Đồ, bổn vương sẽ rơi ma chướng.”
Mặc Phi nhịn sợ run, trong đầu chút hỗn loạn. Nàng vất vả lắm mới hạ quyết phụ tá thật nam nhân , thậm chí còn dự định sẽ vĩnh viễn khôi phục phận nữ tử, nhưng mà nam nhân bại trận ***** và cảm tình của mất . Là tình yêu, là ***** độc chiếm, Mặc Phi phân rõ ràng, nàng chút khinh nghiệm nào đối với chuyện , nhưng điều duy nhất thể khẳng định là, nàng trở thành nữ nhân của Vu Việt, là loại nữ tử đáng buồn sinh sống trong hậu cung chờ đợi sủng hạnh.
Không thể thừa nhận, nàng đang sợ hãi, sợ hãi một khi mềm lòng sẽ vạn kiếp bất phục. Huống chi, trong lòng nàng vẫn luôn một phần mong , là về nhà.
“Chủ công, buông tha cho Phù Đồ …” Lần đầu tiên Mặc Phi thỉnh cầu Vu Việt như thế, “Ngài quyền thế tuyệt đối, thể thích gì tùy ý, Phù Đồ sức để phản kháng, thứ duy nhất là hứa hẹn của Chủ công. Bây giờ Chủ công thất tín với Phù Đồ, ngài bảo Phù Đồ xử trí như thế nào đây? Tương lai mặt mũi nào mà trong triều đình?”