Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 221: Phù Đồ Nữ Tướng



Máu trong cơ thể Vu Việt nháy mắt đông . Mọi việc xảy quá nhanh, thậm chí chỉ thấy con ngựa phát điên lao vách núi, đó biến mất tầm mắt.

Ở đó mà yêu, còn đứa con duy nhất của .

Hai mắt Vu Việt đỏ sậm, đột nhiên ghìm chặt dây cương, đó chậm rãi xoay đối mặt với hơn trăm kỵ binh đang đuổi đến.

Hắn cầm đao yên trong gió lạnh, hàn ý cả cơ hồ đông cứng cả khí xung quanh.

Kỵ binh chạy xa thấy , đều đầu ngựa , tới cùng Vu Việt sóng vai chiến đấu.

Kỵ sĩ cầm đầu thu hồi ánh mắt đang về nơi Mặc Phi rơi xuống, đầu đối mặt với địch nhân phía , mục đích khiến cho Vu Việt dừng đạt , nhưng mà trong mắt sự vui sướng, bởi vì cũng hại c.h.ế.t Mặc Phi, chỉ hi vọng “Hắn” xuống ngựa mà thôi, ai ngờ…

Vu Việt chỉ đao về phía , lạnh lùng phun một chữ: “Chết!”

Sau đó bọn họ tự nghiệm chứng chiến lực của bất bại quỷ vương.

Đao vung lên hạ xuống, huyết nhục tung bay, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Đồng thời, kiếm sư Phổ Trúc cũng phát huy tác dụng trọng yếu, võ nghệ của cao siêu, chiến lực lưng ngựa thậm chí còn hơn cả Vu Việt, chỉ còn thiếu sự ngoan tuyệt như Vu Việt.

Tuy rằng lượng vây g.i.ế.c mấy trăm , cảm giác thấy tàn sát nghiêng về một bên.

Kỵ sĩ cầm đầu sơ ý, khăn che mặt rạch , trán xuất hiện một vết máu.

“Tê Túc!” Khóe miệng Vu Việt nở một nụ như trong hầm huyết, lưu tình quét đao tới.

Hóa kỵ sĩ chính là Tê Túc. Hắn mang theo mấy vạn nhân mã mai phục trong chỗ tối, chuẩn đánh lén nhân mã của Xiển Tu Quân, ngờ gặp đám Vu Việt, nghĩ rằng nếu thể g.i.ế.c , hơn nữa bắt lấy Phù Đồ, thế thì còn gì hơn .

Mê Truyện Dịch

Vì thế mang theo mấy trăm đuổi đến, cũng ngờ sơ ý khiến cho Phù Đồ rơi xuống vực, đó dẫn phát sự bạo ngược của Vu Việt. Trạng thái bình thường của Vu Việt mạnh , nay khó thể ngăn cản.

Tê Túc đánh lui, kỵ binh mang đến tổn thất hơn phân nửa, hiểu đánh lén thất bại , vẫn còn xem nhẹ chiến lực của Vu Việt, ngờ trong đội ngũ còn một vị đại kiếm sư, đồng thời trong lòng cũng đau đớn tự trách bản khiến cho Phù Đồ rơi xuống vực, thật sự còn lòng nào mà tái chiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lui!” Rốt cuộc Tê Túc phát mệnh lệnh lui binh.

Kỵ binh vốn kinh hoàng như đại xá, điều khiển ngựa bỏ chạy.

Vu Việt mặc kệ còn chạy trốn , nhưng tuyệt đối thể buông tha cho Tê Túc. Hắn nhanh chóng xoay đao, đó một đao khảm lưng , Tê Túc thét lớn một tiếng, phun một búng máu. Mắt thấy đao thứ hai đang hướng về phía , trong nháy mắt chuyển sang bên, cũng ngờ lúc một mũi tên b.ắ.n đến đây, vặn b.ắ.n trúng mắt tọa kỵ của Vu Việt, con ngựa hí lên một tiếng, nửa nhảy cao lên, Vu Việt lộn nhào, nhảy xuống lưng ngựa.

Tuy rằng , nhưng mà Tê Túc chạy xa , rốt cuộc đuổi kịp.

“A一一 ” Vu Việt nổi giận gầm lên một tiếng, vang vọng khắp thiên địa.

Sau một lát, nhanh chóng chạy tới phía hai Mặc Phi rơi xuống.

“Phù Đồ, Thần nhi!” Đáy vực vọng lên mấy tiếng vang.

Vu Việt ngơ ngác ở vách đá.

Bỗng nhiên, một giọng mỏng manh truyền đến từ nơi nào đó: “Chủ công… Vu Việt, cứu mạng…”

Trong lòng Vu Việt căng thẳng, giống như sợ hãi bản đang lầm, tập trung , quả nhiên vài tiếng cầu cứu mỏng manh.

Bọn họ còn sống!

Vu Việt mừng rỡ, vội về phía quát: “Mau tới, tìm dây thừng, bọn họ vẫn còn vách đá!”

Khi con ngựa chạy về phía vực sâu và rơi xuống, trong lúc vội vàng, Mặc Phi túm một nhánh cây mọc vách đá, một tay nàng gắt gao nắm lấy nhánh cây, một tay giữ chặt Lạc Thần, hai treo ở giữa trung, mặc cho gió lạnh thổi vù vù.

Quang cảnh quá quen thuộc, xuất hiện nhiều trong các bộ phim truyền hình, nếu là nhân vật chính, rơi xuống sẽ kỳ ngộ, mặc cho vực sâu nguy hiểm tới cũng c.h.ế.t . Thế nhưng khi rơi cảnh , ngoại trừ kinh hồn táng đảm , nàng chẳng ý tưởng lạc quan nào khác. Phía là Linh Hà cuồn cuộn, lúc là mùa đông, một khi ngã xuống, nàng chín cái mạng cũng thoát .

Nàng chuyện mà bất kỳ ai vướng cũng , chính là điên cuồng gào thét: “Cứu mạng…”

Có điều lúc Vu Việt đang đại chiến cùng đám Tê Túc, căn bản chú ý đến tiếng cầu cứu gió thổi tiêu tan nơi vách núi.