Lạo thôn. Mặc Phi ghi thêm một địa danh mới ở bản đồ.
Thôn trưởng mang nàng thăm thú thôn làng, hơn nữa còn nhiệt tình mời nàng định cư ở nơi , rằng giao thông trong núi sâu thuận tiện, con sinh sôi khó khăn, chuyện mà thôn trưởng thích nhất chính là mời chào mới nhập thôn.
Trong lòng Mặc Phi buồn , cảm thấy lão nhân gia thực sự thú vị.
Mê Truyện Dịch
Lúc hai tới ruộng bậc thang, đột nhiên thôn trưởng cảm thán : “Nếu mà thể tưới tiêu nước cho đồng ruộng trong diện rộng, cuộc sống của thôn chúng sẽ lên .”
Mặc Phi cẩn thận đánh giá cảnh bốn phía, : “Thực cũng khó.”
Trên thực tế, Lạo thôn non xanh nước biếc, chẳng qua là vì vị trí , tưới tiêu xuống chân núi dễ dàng, còn dễ ngập nước.
Xây một cái hồ chứa nước đỉnh núi để đựng nước mưa, còn thể dẫn thông cả nước suối, đắp cao bờ các thửa ruộng bậc thang, chứa nước thể thoát nước. Ở một nơi địa thế tương đối thấp, thể mắc guồng nước…
Mặc Phi giải thích lượt từng phương pháp cho thôn trưởng, thôn trưởng xong gật đầu liên tục, lập tức dẫn Mặc Phi tìm thợ lành nghề trong thôn để bàn bạc. Trên thực tế, ở bên trong nơi sơn dã, phần lớn nam nhân đều năng, săn thú, bắt cá, xây nhà, v.v… gì . Sau khi Mặc Phi giảng giải, nhóm thôn dân bắt đầu hành động nhanh chóng, lúc mới lập xuân lâu, nếu thể chuẩn sẵn sàng mùa hạ, phỏng chừng lương thực năm nay thể gia tăng thêm nhiều.
Mặc Phi vốn nghĩ sẽ ở lâu, nhưng mà nếu mở đầu cái , nàng vẫn quyết định đến nơi đến chốn, giúp thôn dân kiến thiết thật cái công trình tưới tiêu , ít nhất cũng nên bọn họ xong phần nền tảng. Về phần chế tạo guồng nước, Mặc Phi vẽ một bản vẽ, còn một mô hình cho thôn dân.
Ai ngờ nán kéo dài một tháng, mỗi ngày Mặc Phi đều theo thôn dân lên núi, xuống núi, kiên nhẫn chỉ đạo kiến thiết công trình. Nàng những điều cũng là căn cứ theo ghi chép của các bộ sách cổ, quan trọng là vận dụng cho phù hợp với từng nơi. thực tế bao nhiêu hiệu quả, Mặc Phi cũng chắc chắn lắm. Nàng chỉ thể căn cứ tình huống mà ngừng tiến hành cải tiến, cân nhắc từng bước một, cuối cùng thành bộ công trình thiết kế.
Mấy ngày bận rộn khiến cho Mặc Phi văn nhã nhiều hơn một phần trọng và thành thục, nàng thực sự nghiêm túc, quản ngại khổ cực, nhóm thôn dân đều vô cùng cảm kích, vì thế càng thêm gia sức.
Một tháng , trụ cột của công trình thành, tiếp theo chỉ cần thôn dân theo từng bước là . Mặc Phi thu dọn bọc hành lý, chuẩn rời .
Nhóm thôn dân lưu luyến bịn rịn, nhưng mà giữ , bọn họ vùng núi hẻo lánh giữ chân phượng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước khi , thôn trưởng : “Đi từ nơi năm mươi dặm là tới trấn Đông Cao, nơi đó phần náo nhiệt, nhưng mà long xà hỗn tạp, hi vọng hãy bảo trọng, thuận buồm xuôi gió.”
Mặc Phi hành lễ với, xoay tiếp tục hành trình của nàng.
Nhóm thôn dân chăm chú bóng dáng đơn bạc của nàng, chỉ ngắn ngủi một tháng, bọn họ nhớ kĩ tên của vị nam tử —— Phù Đồ.
Tóc ngắn mắt phượng, một áo gai, lưng đeo bọc hành lý, chân đạp giày rơm, tay cầm quải trượng, trèo non lội suối, mặc dù chỉ một một , nhưng mà trong n.g.ự.c mang theo cẩm tú…
Không lâu , Lạo thôn xây dựng xong hồ chứa nước, mắc guồng nước, lượt gọi là “Kênh Phật” và “Guồng nước Phật đồ”, từ đó, thu hoạch của Lạo thôn ngày một tăng cao, thu hút ít bên ngoài thôn tới, kênh Phật và guồng nước Phật đồ cũng dần dần mở rộng phụ cận…
Mặc Phi bắt đầu cảm thấy lữ hành như cũng tệ, thể tận mắt phong thổ các nơi, thuận tiện còn thu thập một tin tức sản vật.
Bây giờ nàng còn chắc chắn lắm về việc bản còn ở bên trong Chiếu Quốc nữa, bởi vì thôn dân Mộc thôn và Lạo thôn cũng từng đến Chiếu Quốc, mấy trăm năm họ họ di cư đến nơi hẻo lánh , sinh sống cho đến nay, hiếm khi trao đổi với bên ngoài, mặc dù lo lắng về chiến loạn, nhưng cũng bần cùng lạc hậu.
Chỉ mong đến trấn Đông Cao thể thu một tin tức xác thực, Mặc Phi nghĩ như thế.
“Cứu mạng… Cứu mạng…”
lúc , Mặc Phi mơ hồ tiếng kêu cứu xa xa. Nàng nhíu mày, bước nhanh hơn tới chỗ phát tiếng gọi.
“Cứu mạng… Đừng… Tránh !”
Giọng ngày càng rõ ràng, Mặc Phi bước chậm , núp nhánh cây che khuất , lặng lẽ tới gần.