Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 229: Phù Đồ Nữ Tướng



Mặc Phi thấy thì nhíu mày.

Dư Sơ : “Lúc đó sợ hãi, chỉ chạy trốn bên ngoài, đáng tiếc vẫn mấy nam nhân đó đuổi theo....”

Phần nàng , trong mắt Mặc Phi hiện lên sự phẫn nộ.

Nàng hỏi: “Thôn các ngươi bóc lột, vì chạy đến trấn Đông Cao mà xin giúp đỡ? Nơi đó hẳn là chủ trì công đạo chứ?”

Mê Truyện Dịch

Đó là thôn trấn lớn nhất nơi đây, ít nhất cũng mấy trăm binh thủ …

Dư Sơ khổ: “Mặc dù hàng năm thủ lĩnh trấn Đông Cao đều thu thuế ở các thôn làng xung quanh, nhưng cũng quan tâm đến việc gì hết, huống hồ Thanh Lĩnh Trại hung ác như thế, thể dễ dàng xuất binh cho ?”

Thủ lĩnh? Xưng hô thực là mới mẻ mà, vị chủ quản nào của thành trấn tự xưng là “Thủ lĩnh” đây? Ừm, xem , quả thật thể lấy cái mà so sánh với các địa phương khác , vùng đất là nơi vô chủ, thế lực nhỏ thì nhiều vô , hiển nhiên trấn Đông Cao cũng là một trong đó.

Mặc Phi suy nghĩ, hỏi: “Thanh Lĩnh Trại bao nhiêu ? Có thường xuyên quấy rầy các thôn xóm khác ?”

Dư Sơ lắc đầu: “Tấn thôn gần nhất cũng cách nơi đây sáu, bảy dặm, thông thường thì Thanh Lĩnh sẽ bỏ gần tìm xa, thôn chúng đất đai phì nhiêu, chỉ cần gặp thiên tai, lương thực cống tiến cũng gần thỏa mãn yêu cầu của mấy tên đó, trong thôn chỉ chịu khổ cực hơn một chút thôi. Thanh Lĩnh Trại ước chừng hơn trăm , thường thì sẽ tăng thêm nhân , bọn chúng yêu thích săn bắn, cứ cách một thời gian sẽ lấy da thú trao đổi với thương nhân trấn Đông Cao kiếm tiền, nhóm thôn dân vẫn thường xuyên giúp bọn chúng khuân vác hàng hóa.”

Mặc Phi , phần lớn nơi đều dùng vật phẩm trao đổi, nhưng mà ở cửa hàng trong trấn, quả thực là cần tiền bạc để thông thương.

“Ngày mai tới Tấn thôn, cô cùng với , hiện giờ thôn của cô thể sống nữa .” Mặc Phi như thế.

“Đến Tấn thôn?” Dư Sơ lau nước mắt, thuận miệng hỏi: “Vì đến Tấn thôn? Ân nhân là Tấn thôn ?”

“Không .” Mặc Phi trả lời, “Hiện giờ thôn của cô hủy diệt, đám Thanh Lĩnh chắc chắn sẽ đánh chủ ý với thôn khác, trong đó, thôn cách đây gần nhất chính là Tấn thôn, chúng nên thông báo để bọn họ phòng , tránh việc đến lúc đó trở tay kịp, một khi xung đột xảy , sợ rằng sẽ dẫn đến g.i.ế.c chóc nữa mất.”

Dư Sơ suy nghĩ, cảm thấy lý, nàng chần chờ một lúc, thỉnh cầu : “Ân nhân, thể trở về thôn một chuyến ? Biết vẫn còn sống sót.”

Quả thực Mặc Phi thể cự tuyệt yêu cầu như , nàng đồng ý : “Trở về cũng , điều chúng cẩn thận một chút, vẫn còn đám rời .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dư Sơ gật gật đầu, khó khăn lên.

Mặc Phi vội hỏi: “Cô thể ?”

Dư Sơ khẽ cắn môi: “Không .”

Mặc Phi kỹ nàng một cái, khom dập tắt lửa. Lưng đeo hành lý cùng đến thôn xóm của nàng – thôn Quan Sơn.

Mùi m.á.u tươi gần thôn khiến cho Mặc Phi nhíu mày, một lúc quan sát từ một nơi gần đó, xác định bốn phía của Thanh Lĩnh Trại, hai mới bước nhanh thôn.

Đến nay còn là đầu tiên thấy trường hợp như thế , nhưng mà nàng vĩnh viễn cũng thể thích ứng , thực sự quá tàn nhẫn! Sinh sống nơi loạn thế, mạng chỉ bằng với cỏ rác như ?

Những nơi mà ánh mắt của nàng thể đến , tất cả đều là t.h.i t.h.ể cứng còng của thôn dân, m.á.u me loang lổ mặt đất, khắp nơi chỉ tĩnh mịch, thậm chí còn cả tiếng kêu của động vật.

Xem thôn cướp sạch sẽ .

Mặc Phi theo Dư Sơ tiến từng gian nhà để tìm kiếm, đáng tiếc chẳng còn ai, đếm kĩ , tổng cộng ba trăm bảy mươi lăm , ngoại trừ năm nữ tử mất tích và Dư Sơ , trong thôn còn ai sống sót, Mặc Phi đoán, lẽ năm nữ tử bắt .

Rốt cuộc Dư Sơ nhịn nữa, quỳ xuống đất nức nở.

Lúc Mặc Phi cũng chẳng nên gì để an ủi, nàng lẳng lặng chờ đợi một lát, cho đến khi Dư Sơ trút hết nỗi lòng, nàng mới : “Đi tìm mấy thứ đồ thôi, chúng sẽ cùng an táng những thôn dân !”

“ , đúng .” Dư Sơ vội vàng lên tiếng trả lời, lau khô nước mắt.

Hai đào một cái hố to ở phía thôn, hợp sức đặt tất cả t.h.i t.h.ể của thôn dân trong đó.

Đắp đất lên, lập tấm ván gỗ, hơn ba trăm sinh mạng hạ táng sơ sài như thế .

Mặc Phi chắp hai tay , nhỏ giọng niệm Tâm kinh: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì…”