Hôm nay đại sảnh đường chỉ ba tên thủ lĩnh, thể động thủ; buổi tối thủ vệ đều trở về trấn, cũng thể động thủ; lời mời của bọn chúng thì càng cần cự tuyệt, nếu dễ dàng sinh phiền toái thì ?
“Thế nào?” Đại thủ lĩnh nhíu mày , “Không Cao để mặt đó chứ?”
“Đại nhân nghiêm trọng .” Khóe mắt lơ đãng liếc tới đồ ăn bàn, ánh mắt Mặc Phi sáng ngời, , “Đại nhân mời tại hạ uống rượu là vinh hạnh của tại hạ, chỉ là tại hạ thất lễ , khiến cho đại nhân tiêu tốn thì thật là hổ thẹn, bằng để tại hạ mời chư vị đại nhân ?”
“Ngươi mở tiệc mời chúng ?” Đại thủ lĩnh to , “Toàn bộ Trấn Đông Cao, nơi nào rượu ngon hơn của phủ lĩnh chủ chúng ? “
“Đương nhiên.” Mắt phượng của Mặc Phi mở, dừng phía đại thủ lĩnh , “Đầu bếp trong phủ đại nhân đương nhiên là tài nghệ cao cường, tuy nhiên tại hạ bắc nam, thưởng thức ít hương vị đặc sắc nơi xứ lạ, cho nên dâng lên cho chư vị đại nhân một vài món mỹ thực khác biệt, ý của chư vị đại nhân thế nào?”
Mấy xong, đều lộ vẻ mặt d.a.o động.
Mặc Phi : “Chế biến mỹ thực cần tốn chút thời gian, bằng để tại hạ chuẩn yến tiệc trưa mai, đến lúc đó, hi vọng năm vị đại nhân thể vui lòng đến dự.”
Đại thủ lĩnh trầm ngâm một hồi, : “Được, cứ như ? Ta thực sự nếm thử hương vị khác biệt của mỹ thực , ngươi ngay ở trong phủ , nếu cần nguyên liệu gì để nấu nướng, cứ việc sai chuẩn !”
“Vâng, đa tạ đại nhân.”
Đến lúc Mặc Phi rời khỏi đại sảnh đường, tứ thủ lĩnh : “Trên đời nam tử lịch sự tao nhã như thế, cái ý vị đám dong chi tục phấn thể sánh bằng. Đại ca, lúc đó thế nào cũng nhường “Hắn” cho tiểu đấy.”
“Hừ!” Tên đại thủ lĩnh vân vê râu, , “Tên là thương nhân, nên tùy tiện động “Hắn”, nếu khả năng sẽ khiến cho thương nhân phản cảm.”
“Hử? Rõ ràng đại ca cảm thấy hứng thú, giờ thả một mỹ nhân như ?”
Đại thủ lĩnh khà khà vài tiếng, : “Ép buộc đương nhiên là , điều, chúng đối phó thế nào với những mỹ nhân lời nhỉ?”
“Ý của đại ca là…Hạ dược?” Trong mắt tên tứ thủ lĩnh lóe lên tia sáng, khóe miệng treo lên nụ *****.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên râu cá trê : “Chúng chặn họng hết đám thương nhân thì hạ dược cho bộ những đến hôm đó, để cho bọn họ vui vẻ với đám mỹ nhân trong quý phủ, đến lúc , hà hà, xem bọn còn gì để nữa .”
Mấy , trong đầu đồng thời ảo tưởng đến chuyện trong yến tiệc ngày mai…
“Tiên sinh, việc thuận lợi chứ?”, Tát Đa thấy Mặc Phi bình an trở về, vội dò hỏi.
Mặc Phi gật đầu : “Không việc gì. Bắt đầu từ hôm nay, chúng sẽ dựa cơ hội mua nguyên liệu nấu ăn, mau chóng điều tra địa thế, bố trí nhân thủ, ngày mai sẽ là cơ hội hành động nhất.”
“Chuyện gì xảy ?”
Thế là Mặc Phi tự thuật cuộc đối thoại với mấy tên thủ lĩnh, cuối cùng còn “Cơ hội chỉ một , nhất thiết chút sai lầm nào hết.”
“Được.”
Sau đó, Mặc Phi dẫn mấy nghênh ngang khỏi phủ lĩnh chủ, mượn cơ hội vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, nắm giữ các phương diện tình báo về lượng thủ liên quan, vị trí, thời điểm ca. v.v.., đồng thời bố trí nhân thủ ở các địa điểm trọng yếu, chỉ đợi mấy tên thủ lĩnh chịu trói dọn dẹp bộ phủ lĩnh chủ là xong.
Yến hội ngày đó, đám thương nhân mời chừng ba, bốn mươi .
Mỹ thực lượt mang lên bàn, khí trong phòng càng thêm sôi nổi.
Mê Truyện Dịch
Cái gọi là mỹ thực, kỳ thực chính là Mặc Phi kết hợp cải tiến một món ăn ở thế giới của nàng, đó loại bỏ vị đắng chát giao cho đầu bếp quý phủ chế biến. Chủng loại đa dạng, coi như đủ cả sắc hương, quả thật cho cảm giác mới mẻ.
Đại thủ lĩnh lòng, đặc biệt giới thiệu Mặc Phi với , đó gọi mười mấy thị nữ dung mạo xinh tới bồi rượu, tiếp đón dùng bữa.
Năm tên thủ lĩnh đều đến đông đủ. Mặc Phi đổi sắc đánh giá hai tên còn , một tên tuổi xấp xỉ đại thủ lĩnh, khuôn mặt mang sẹo vô cùng tàn bạo; một tên khác tuổi chừng hai mươi, khí chất âm nhu, sắc mặt tái nhợt như mang bệnh, dường như là một buông thả ***** thái quá.
Trong năm , ít nhất ba võ công tầm thường, tên nhị thủ lĩnh râu cá trê và tên ngũ thủ lĩnh âm nhu sợ rằng còn kém hơn nhiều.