Trên đường , nhóm Mặc Phi gặp một trận ôn dịch lớn, thôn năm, sáu mươi mắc bệnh, tình huống chuyển biến ngừng, vô cùng gay go.
Nhóm Mặc Phi tới, chứng kiến thảm trạng , đành lòng , dứt khoát quyết định ở giải trừ tai họa cho nhóm thôn dân.
Đối ôn dịch của thế giới , Mặc Phi cũng từng gặp vài , mặc dù bệnh trạng khác biệt, thế nhưng phương pháp phòng chống khá nhiều liên hệ với . Chỉ là nếu tìm nguyên do gây bệnh, tử vong khả năng sẽ gia tăng. May mà Bảo Tôn ở đây, tuổi tuy nhỏ, nhưng trí tuệ hơn . Hai đồng lòng hợp lực, cuối cùng cũng tìm nguyên nhân, hóa ở thượng lưu nguồn nước sinh hoạt một đống xác thối của động vật.
Biết rõ nguyên nhân, Bảo Tôn bắt đầu chữa trị cho nhóm thôn dân nhiễm bệnh, mười mấy bệnh tình nghiêm trọng trụ qua đời, chỉ thể cứu chữa những nhẹ hơn.
Lần nán chính là hai tháng, nhóm Mặc Phi sợ bẩn thỉu mệt mỏi, sợ lây bệnh, thể là tận tâm tận lực, cuối cùng cứu tính mạng của gần trăm , giải trừ bộ mối nguy của thôn làng.
Số c.h.ế.t trong trận ôn dịch bốn mươi, năm mươi , thôn trưởng tập trung c.h.ế.t hỏa táng cùng một chỗ, ngày đó tiếng vang trời, cảnh tượng thê lương.
Mặc Phi ngọn lửa lớn lan rộng, vì c.h.ế.t mà niệm tụng kinh văn. Tiếng niệm tụng bình thản an tường, khiến cho sống an ủi và bình tĩnh hơn nhiều. Đến khi nhóm Mặc Phi rời , nhóm thôn dân khắc tượng đá cho bọn họ để bày tỏ lòng cảm ơn.
Từ đó, thanh danh của nhóm Mặc Phi chính thức vang dội khắp biên vực. Thôn dân là những đầu tiên ca tụng bọn họ, nhưng mà lưu truyền rộng rãi là các thương nhân bắc nam, kinh văn Mặc Phi chép cũng theo đó mà lưu truyền hậu thế.
Sau , thậm chí còn sắp đặt sắn bàn đài ở những con đường bọn họ sẽ qua, chỉ đợi nhóm mấy đến là sẽ đón chào với tầm lòng chân thành nhất.
Mọi tôn xưng bọn họ là “Khổ hành Phật đồ”, còn xưng là “Hành giả”.
Trên đường khổ hành, nhóm Mặc Phi lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, liên tiếp bao đối mặt với hiểm nguy. Thú dữ tấn công, mưa như trút nước, đất, đá lở, thiếu đồ ăn, thương, bệnh, đầm lầy, lạc đường…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Có một , để phân biệt thảo dược, Bảo Tôn lấy thử nghiệm thuốc như thường lệ, kết quả cẩn thận ăn một loạt thảo dược ảo giác, khiến cho thần chí mê loạn, thiếu chút nữa khảy khỏi vách núi. Cũng may mà Mặc Phi đánh ngất kịp thời. Sau khi Bảo Tôn tỉnh , nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng xác định đây là một loại thảo dược cực kì hữu dụng, ngoại trừ gây ảo giác, nó còn thể dùng để chế tạo thuốc tê, giảm bớt thống khổ cho bệnh. Bảo Tôn gọi là “Hoa vô tâm”.
Mặc Phi cũng vô cùng mừng rỡ, đây chẳng là dị bản của thuốc mê ?
Mấy lập tức bắt đầu sưu tập thảo dược , lâu phát hiện một mảnh lớn bên trong hang núi. Kết quả là nhất thời sơ ý, coi nhẹ tác dụng hợp của hoa vô tâm, bộ ba lâm ảo giác.
Tình hình lúc vô cùng nguy hiểm, nếu như vượt quá hai canh giờ, mấy chắc chắn sẽ gặp chuyện. Cũng may Ngọc Phù của Mặc Phi phát huy tác dụng đúng lúc, xua tan ảo giác, nàng khiêng hai khỏi hang, lúc mới bình yên vô sự.
Sau đó Bảo Tôn việc cẩn thận hơn nhiều, khi thu thập thảo dược sẽ chuẩn thật đầy đủ , hạn chế nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Mấy ngừng, nếm trải bao ngọt bùi cay đắng của nhân gian.
Một mùa đông trôi qua, cuối cùng Mặc Phi cũng đang ở chỗ nào, nơi đây là bên ngoài vùng biên vực Tây Cổ Quan của Chiếu Quốc, theo lý thuyết thì vẽ bản đồ Chiếu Quốc, nhưng do sơn đạo phức tạp, giao thông bất tiện, nhiều năm nay ít , càng cần đến việc lập quận huyện. Người trong cửa quan thường gọi mảnh đất là “Man vực”, ngoại trừ phạm vi cách Tây Cổ Quan mấy trăm dặm , càng xa phía tây càng quản lí.
Mặc Phi suy tính một chút, xem tốc độ hiện giờ của nàng, tới Tây Cổ Quan còn hơn nửa năm nữa.
Cũng thế cục bên ngoài hiện giờ , Vu Việt lên vương vị ? Quốc nội phát triển thuận lợi ? Chiếu Quốc và Khánh Quốc sẽ chuẩn khai chiến, vẫn chung sống hoà bình?
Thời gian càng lâu, kí ức càng rõ ràng. Ở bên nhận , khi thực sự rời xa, đôi chút bận lòng.