Thảo nguyên hoang vắng, thỉnh thoảng mới thương nhân qua, tìm một đại phu còn khó hơn cả trèo lên đỉnh núi tuyết.
Cho đến tận khi tin tức của Khổ hành Phật đồ, trong tộc mới hi vọng. Đức hạnh của Khổ hành giả lan truyền vô cùng kì diệu, bọn họ đến đây, thể nghi ngờ chính là tin vui cho cả bộ tộc.
Mặc Phi về phía Bảo Tôn, mắt mang ý hỏi.
Bảo Tôn : “Nhìn khí sắc của lão nhân thì quả là vô cùng khỏe mạnh. Trưởng lão, phiền ngài mời mấy vị lão nhân mắc bệnh tới đây, tại hạ sẽ bắt mạch cho bọn họ.”
“Mấy vị cần nghỉ ngơi một chút ?”
“Không cần, mau chóng điều tra rõ nguyên nhân bệnh sẽ hơn cho việc giảm thiểu thống khổ cho bệnh nhân.” Trong thời gian cùng với Mặc Phi, Bảo Tôn học nhiều điều “Hắn”, trong bao gồm cả phẩm chất lương y như từ mẫu trân quý.
Không bao lâu, ngoài lều bốn, năm vị lão nhân và mấy nam tử thanh niên, lẽ là của mấy lão nhân . Sau khi tiếp đón, lượt xuống.
Bảo Tôn bắt đầu bắt mạch cho bọn họ, khi chữa bệnh, bỏ vẻ lông bông thường ngày, nét mặt chuyên chú, việc nghiêm cẩn.
Sau khi bắt mạch xong cho cuối cùng, hỏi: “Có mấy vị lão nhân gia thường cảm thấy choáng váng hoa mắt, buồn nôn, dễ mệt mỏi, nghiêm trọng thì hôn mê, cơ bắp chuột rút, thậm chí rụng tóc ?”
Mấy liên tục gật đầu.
Bảo Tôn thể sưng phù của bọn họ, trong đó một , cổ sưng đặc biệt to.
Mặc Phi tới đây, thầm nghĩ: đây phái là bướu cổ chứ? Loại bệnh ở thế giới cũ của nàng hiếm thấy , nguyên nhân chủ yếu là do thiếu muối i ốt. mà cách nơi đây xa một hồ nước mặn, bọn họ thiếu muối?
Mặc Phi thấy Bảo Tôn xem xong cho mấy thì rơi trầm tư, vì thế mở miệng hỏi: “Bình thường ăn nhiều muối ?”
Khảm Lạc trưởng lão trả lời: “Muối quý, bình thường chúng ăn ít.”
“Muối quý?” Mặc Phi kỳ quái , “Nơi đây nơi muối ? Sao quý như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mê Truyện Dịch
Mấy hai mặt , trong đó mấy trẻ tuổi thì lộ vẻ giận dữ, Khảm Lạc trưởng lão khổ : “Nếu là bảy, tám năm thì quý, nhưng mà…”
Hóa bảy, tám năm , một bộ tộc cường đại tự xưng là “Liệt Ưng” di chuyển đến đây, bọn họ hiếu chiến hung ác, lợi dụng vũ lực chiếm hồ nước mặn cho riêng , cho phép bất kì ai tới gần, nếu g.i.ế.c cần hỏi.
Hóa thảo nguyên ba mươi sáu bộ tộc, chung sống hòa thuận, cùng coi giữ hồ nước mặn , phân chia công bằng, quý trọng bảo tàng do trời ban tặng. Thế nhưng tộc Liệt Ưng đến tuyên cáo kết cuộc của hòa bình, bọn họ g.i.ế.c sạch những bộ tộc phản kháng, đến hai năm, ba mươi sáu tộc chỉ còn mười lăm, cũng dám phản kháng nữa, bắt buộc rời xa hồ nước mặn.
Sau đó tộc Liệt Ưng lợi dụng hồ nước mặn để giao dịch với thương nhân, ngừng lớn mạnh, từ mấy trăm , đến nay dần dần phát triển mấy nghìn .
Mà nếu những bộ tộc gần đó mua muối, thì trả một cái giá cao, kể cả thương nhân cũng cảnh cáo bán muối cho trong bộ tộc. Bởi , khi lượng muối sử dụng cho bộ tộc giảm dần theo từng năm, bọn họ cho rằng dù muối thì cuộc sống cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng, chỉ cần gia súc và cỏ nuôi súc vật, sẽ đói chết.
Vì thế, trong bộ tộc ở đây, sự áp bách công bình mà sinh sống thiếu thốn.
Mặc Phi cảm thán, ở nơi thừa thãi muối ăn mà ăn muối, thật là một chuyện quá châm chọc!
“Tiên sinh, ngài cũng nguyên nhân bệnh của bọn họ ?” Bảo Tôn ngạc nhiên hỏi.
“Có chút ý tưởng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bảo Tôn gật đầu: “ , bệnh của chư vị là do nguyên nhân đó. Dương đủ mà âm thì tích lũy, thể con cần cân bằng, thiếu một thứ cũng . Ví dụ như lão nhân gia , cổ họng là nơi khí lưu thông nhất, thế mà dương khí thì thiếu, âm khí thông, cho nên sinh u bướu. Muối là nơi dương khí, chư vị trường kỳ ăn, cho âm dương mất cân đối.”
Khảm Lạc trưởng lão : “Có chỉ cần ăn muối là thể khỏi hẳn ?”
“Đây là cơ bản, điều còn cần điều trị bằng một vị thuốc mới thể thuận lợi bình phục .”
“Vậy là .” Khảm Lạc trưởng lão hành lễ , “Còn xin phiền toái mấy vị hành giả đại nhân.”
“Trưởng lão, sự tình đơn giản như .” Một giọng bỗng vang lên, , mở miệng chính là Tang Mộc trong góc, , “Nay Tộc Liệt Ưng nắm giữ hồ nước mặn, chúng thể mua nhiều muối của bọn chúng đây?”