Hắn từ Trung Đô đến biên thành Chiếu Quốc, chuyển đến Bân Châu, đó đuổi tới Khánh Quốc, nhiều bỏ lỡ cơ hội, cho đến tận khi tin Phù Đồ rơi xuống vách núi… Cô Hạc lao lực quá độ gần như tuyệt vọng, thế nhưng vẫn ngừng nghỉ mà bắt đầu tìm kiếm ven theo đường sông.
Cũng may công sức phụ lòng , cái tên Phù Đồ dần dần truyền bá trong nhóm thương nhân, lẽ bọn họ hành giả trong miệng bọn họ chính là thượng khanh của Chiếu Quốc, nhưng ý là quả quyết xác nhận.
Vì thế Cô Hạc căn cứ tin tức mà nhóm thương nhân cung cấp, roi thúc ngựa tới nơi , quả nhiên gặp Phù Đồ ở thảo nguyên nơi đây, bởi vì bản tìm kiến chính lộ trình , thế cho nên tới sớm hơn một bước so với .
mà khi tới, những lời ngợi khen sùng kính của , thế nhưng cũng thấy thương thế vô cùng nghiêm trọng của “Hắn”.
Thân là bảo vệ, thật quá thất trách.
Cô Hạc đau lòng tự trách, Mặc Phi thì vô cùng cảm động, nàng thể ngờ rằng vì tìm kiếm nàng mà vượt qua muôn trùng núi non hề quản ngại.
Nàng thực sự may mắn thể một bạn như , mặc dù lẽ Cô Hạc cũng chỉ coi nàng là bằng hữu…
“Phù Đồ, từ nay về Cô Hạc sẽ theo sát bên cạnh ngươi, một tấc cũng rời.”
“Cô Hạc, cám ơn ngươi, …” Thực sự đáng để ngươi trả giá như thế, bởi vì nàng thể báo đáp điều gì.
“Phù Đồ cần cảm thấy áy náy, đây là lựa chọn của Cô Hạc, oán hối.”
Mặc Phi thở dài.
Sau đó nàng tình hình gần đây của Vu Việt theo lời kể của Cô Hạc. Không ngờ tốc độ xuất binh tới Cảnh Quốc, thôn tính thổ địa của Cảnh Quốc cùng Khánh Quốc của nhanh như . Có lẽ Cảnh Quốc là đối thủ, thế nhưng đến một ngày hai nước Chiếu, Khánh đối đầu, mưu kế của Tê Túc thâm sâu khó lường như thế. Có điều Vu Việt đông đảo hiền sĩ, hẳn là cần lo lắng quá.
Nhìn Cô Hạc, Mặc Phi dự cảm, lẽ Vu Việt sắp tới …
Đêm đó tộc Uyển Chi tổ chức tiệc lửa trại cho mấy Mặc Phi, còn một của bộ tộc khác tham dự.
Gột tẩy bụi bẩn, Cô Hạc khôi phục phong thái thường ngày, sang sảng thoải mái, khiến cho ít nữ tử trong bộ tộc rạo rực xuân tình.
Dư Sơ nhỏ giọng : “Thì Cô Hạc đại nhân quả là một tiêu sái như thế?” Ban ngày khi thấy còn tưởng rằng đó là một võ sĩ lưu lạc chán chường cơ.
Mê Truyện Dịch
“ . Nếu mà trúng thì biểu lộ sự nhiệt tình cuồng nhiệt, nữ tử trong bộ tộc khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của .”
Mặc Phi thầm trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Dư Sơ sáng ngời Mặc Phi : “Tiên sinh, vì Dư Sơ cảm thấy Cô Hạc đại nhân đối xử với ngài là nhiệt tình nhất?”
“…”
“Phù Đồ, đều đang múa hát tưng bừng, một ngươi ở trong cô đơn ?” Cô Hạc hăng hái ngẩng cao tới , “Có mang ngươi tham gia hoạt động ?”
Mặc Phi vội xua tay : “Không cần, cần.”
“Ngươi thật là, lúc nào cũng tự trói buộc bản , hưởng lạc như thế nào.”
Cô Hạc xong, đợi Mặc Phi phản ứng ôm ngang lấy “Hắn” nhảy đám , tạo một trận tung hô ầm ĩ.
“Ha ha, cũng .” Bảo Tôn kêu lên theo.
Dư Sơ hé miệng , lẳng lặng mặc sức vui vẻ.
Mặc Phi ở trong lòng Cô Hạc, nhận đủ loại hoa tươi và trang sức tung tới, thấy từng đợt tiếng , trong lòng vốn còn chút khẩn trương cũng bình tĩnh trở .
Đây là điều mà nàng bao giờ trải qua, cứ theo như quy củ cũ của nàng, nàng bao giờ thất lễ biểu hiện, cho con nàng sinh một cách. Có lẽ tôn trọng nàng, kính yêu nàng, nhưng ít gần gũi với nàng.
“Hà hà.” Cô Hạc nhỏ giọng , “Phù Đồ, ngươi chúng giống một cặp phu thê mới tân hôn, đang nhận lời chúc phúc của ?”
Mặc Phi sửng sốt, ngừng tung hoa về phía bọn họ, múa hát xung quanh bọn họ, còn thì Cô Hạc ôm trong ngực, vòng quanh đống lửa, nhận lấy sự đùa của …
Cái … Mặc Phi khó xử .
Cô Hạc to, lồng n.g.ự.c rung rung.
Đêm khuya, tiệc tối chấm dứt, vẫn còn thỏa mãn mà lượt rời .
Cô Hạc ôm Mặc Phi mệt mỏi trở lều, cẩn thận đặt nàng nệm, lông mi đang run nhè nhẹ của nàng, nhịn rung động trong lòng, cúi đầu khẽ hôn một cái.
Lúc ngoài cửa lều truyền tới tiếng động nhỏ, Cô Hạc , rõ ràng là Dư Sơ đang phần bất an mất tự nhiên.