“Thật quá!”
“Hoan hô…”
Mọi reo hò.
Vu Việt và Tê Túc liếc , tuy rằng bọn họ sức ảnh hưởng của Phù Đò đối với nhóm , nhưng tận mắt thấy cảnh tượng như thì vẫn kinh ngạc thôi.
Trong lịch sử từng một dân chúng kính yêu như thế ?
Không . Chỉ duy nhất một Phù Đồ.
Cánh tay quàng bên hông Phù Đồ của Vu Việt khỏi xiết chặt hơn thêm, giống như chỉ một khắc “Hắn” sẽ rời mà mất.
Mặc Phi vẫn chú ý, chỉ tiếp tục với : “Hôm nay tộc Liệt Ưng chiếm cứ thảo nguyên đang ở thế yếu, bằng lòng cùng sóng vai chiến đấu với Phù Đồ, loại bỏ đám ác đồ cho những bộ tộc của thảo nguyên, trả sự thanh bình cho nơi ?”
“Sẵn lòng!”
“Hành giả đại nhân kêu gọi, chúng tất chối từ.”
Mọi đồng loạt giơ cao vũ khí hưởng ứng, quần chúng sục sôi. Trong đó thanh niên trai tráng trong bộ tộc càng kích động vạn phần, cuối cùng thì bọn họ cũng cơ hội báo thù.
“Có thể hành động .” Mọi thứ đều chuẩn xong, Vu Việt mệnh lệnh cho đội quân.
Lấy kỵ binh Vu Việt dẫn đầu ở phía , phía theo mấy trăm bộ binh, bên cũng lấy Tê Túc dẫn đầu, thống lĩnh đội quân hơn một nghìn , binh sĩ chiến mã hợp thành một đội, binh sĩ chiến mã hợp thành một tiểu đội để tiến hành công kích.
Khi bọn họ đuổi tới, tộc Liệt Ưng khó khăn lắm mới tập kết tàn dư đang cầm đao nghênh địch, đồng thời trong miệng bọn chúng đều thổi lên tiếng huýt sáo kì lạ, ánh mắt lộ sắc máu.
Phần lớn tọa kỵ của đám Vu Việt đều do tộc Liệt Ưng huấn luyện, bọn họ thế nào để thể khống chế những tọa kỵ khiến cho ngoài thể điều khiển, điều thật may là bọn họ gặp kẻ quỷ kế đa mưu như Tê Túc, lúc tấn công cho bịt tai của bộ chiến mã .
Mặc cho tộc Liệt Ưng thổi huýt như thế nào thì cũng vô tác dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ tộc Liệt Ưng cường đại, thế nhưng trái tim của bọn chúng cũng bằng sắt thép, lượng thể giữ tỉnh táo đến một trăm .
Mặc dù lượng binh sĩ mà Vu Việt và Tê Túc thống lĩnh sự chênh lệch, thế nhưng ý chí chiến đấu thì cao ngất trời, lấy ít thắng nhiều, tộc Liệt Ưng liên tiếp bại lui.
Mê Truyện Dịch
Trải qua gần một canh giờ hỗn chiến, cuối cùng doanh địa của tộc Liệt ưng cũng san bằng, hơn một nghìn tên thì c.h.ế.t tám trăm, đào tẩu gần một trăm, tù binh hơn mười tên.
Vu Việt g.i.ế.c nhiều địch nhất, hơn nữa để mạng sống cho kẻ địch, giống như sát thần.
Tê Túc phô trương thanh thế, và Vu Việt là hai khác biệt , yêu thích ám toán, đánh xa ai bằng, tộc Liệt Ưng tiến gần cũng .
Hãn chủ của tộc Liệt Ưng áp giải đến mặt Vu Việt, Vu Việt lau vết m.á.u cán đao lạnh nhạt : “Nếu như các ngươi dùng Phù Đồ con tin, lẽ bổn vương còn thể cho nhà của các ngươi một con ngựa, điều bây giờ hả… Giết tha!”
Vẻ mặt của Hãn chủ đầy hận thù Vu Việt, cắn răng : “Năm đó thiếu chút nữa ngươi đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, ngờ rằng bao năm vẫn tránh khỏi sự đuổi g.i.ế.c của ngươi!”
“Dã tâm của Du tộc quá lớn, việc cũng quá mức tàn bạo, các ngươi vĩnh viễn cũng thể nào phát triển lớn mạnh.”
“Ha ha ha!” Tên Hãn chủ to, “Là trời diệt Du tộc , một tên Phù Đồ nho nhỏ mà thể đưa tới sự trợ giúp khắp tứ phương, chỉ hai ngàn tên ô hợp mà thể đả bại tộc ! Thực quá buồn ! Thực quá đáng buồn!”
Vu Việt chỉ lạnh lùng vài , cầm đao c.h.é.m rơi đầu .
Tộc Liệt Ưng hoành hành khắp thảo nguyên mà cứ như mất mạng.
Gần hai nghìn tham chiến thương vong hơn sáu trăm, tuy rằng công tác quét sạch đó cơ bản đều do của Vu Việt thành, thế nhưng những tới từ Man vực vẫn là những chịu thương vong lớn nhất.
Thảo nguyên vốn yên lặng loang lổ m.á.u me, t.h.i t.h.ể chồng chất.
Mọi hân hoan, đau xót, hân hoan vì giành tự do, đau xót vì nhân mất.
Chỉ vì một chút ân huệ đó mà bao nhiêu hi sinh tính mạng quý giá của bản , mãi mãi gửi mảnh đất nơi . Tuy rằng thời đại xưa cổ nơi đây còn tồn tại quá nhiều khiếm khuyết, thế nhưng nó nhiều điều mà thế giới cũ của nàng sớm còn, ví như “Nghĩa”. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, hóa cũng những lời khoa trương.
* Tích chủy chi ân, dũng tuyền tương báo: nhận một giọt nước ân nghĩa thì dùng cả con suối để đáp đền.