Tâm tình Vu Việt vui vẻ, quyết định băn khoăn về vấn đề g.i.ế.c g.i.ế.c Tê Túc nữa.
Hắn : “Tê Túc, bổn vương đồng ý đàm phán, ngươi nắm chắc việc thuyết phục Khánh Vương ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy thì tạm thời đề cập đến chuyện , chúng sẽ nghiên cứu một vài điều khoản đàm phán của song phương.” Lúc chuyện, Vu Việt nắm chặt bàn tay của Mặc Phi, rút về vài mà , Mặc Phi mặt than trứ danh, bởi vì ảnh hưởng đến cuộc chuyện của hai cho nên giãy dụa nữa.
Tê Túc thấy , trong lòng bùng nổ tột cùng, thế nhưng mặt vẫn là nụ hiền hòa đổi, chỉ là chút nhân nhượng khi đàm phán với Vu Việt, một tấc cũng tranh.
Bảo Tôn và Dư Sơ vụng trộm ba , thức thời lựa chọn mờ sự tồn tại của bản .
Hai chuyện liên tục tới khuya, cho đến tận khi bên ngoài gọi dùng bữa mới chấm dứt.
Hai canh giờ đàm phán ngắn ngủi chính là tiền của “Nhân Phong Hội Minh” lâu . Nó ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh chính trị của năm mươi năm , hai thế lực lớn khởi bước từ đó, mỗi bên đều theo con đường phát triển huy hoàng của riêng …
Sau khi ăn xong, mệt mỏi sớm trở về nghỉ ngơi, thảo nguyên, ngoại trừ tiếng gió vù vù còn vang lên những tiếng thầm thì đứt quãng.
Sau khi Dư Sơ hầu hạ rửa mặt, Mặc Phi ở một trong lều xoa bóp hai chân.
Bàn chân thương do chông nhọn thì cũng thôi, thế nhưng sự đau đớn do thiêu cháy cũng khó hết, nàng dám đụng trực tiếp vết thương, chỉ thể xoa ở bắp chân và mắt cá chân.
Lúc bên ngoài vang lên âm thanh màn cửa xốc lên, Mặc Phi cũng ngẩng đầu : “Dư Sơ, cần chăm sóc cả đêm , nghỉ ngơi .”
Người tới trả lời, chỉ cất bước tới bên cạnh nàng, bóng dáng to lớn bao phủ cả nàng.
Mặc Phi ngẩng đầu, hóa là Vu Việt.
“Chủ công, trễ như thế, vẫn nghỉ ngơi?”
Vu Việt trả lời, chỉ xuống cạnh nàng, nâng một chân của nàng, nhẹ giọng : “Bị thương nghiêm trọng quá, ngươi thể chịu đựng sự đau đớn như ?”
“Có lẽ là thần tiên giúp đỡ Phù Đồ.” Mặc Phi đùa.
Vu Việt ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc : “Có đôi khi bổn vương nghĩ Phù Đồ tới từ trời cao, chẳng khi nào sẽ mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chủ công lo lắng nhiều .” Mặc Phi nhẹ nhàng, “Nếu chọn ở , Phù Đồ sẽ tùy tiện rời , trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
“Trừ khi Chủ công ép buộc Phù Đồ .”
“Sao bổn vương thể ép buộc…” Vu Việt một nửa bỗng ngưng , ánh mắt Mặc Phi sáng ngời, hồi lâu .
Mặc Phi cụp mắt: “Chủ công yêu quý Phù Đồ, Phù Đồ chỉ thể dùng cả đời đề báo đáp, nhưng trong đó bao gồm Phù Đồ… Ưm.”
Lời còn dứt biến mất giữa đôi môi, Vu Việt bỗng xiết chặt thắt lưng của “Hắn”, mạnh mẽ hôn đôi môi “Hắn”.
Hơi thở nóng cháy tràn ngập giữa hai , sự tiếp xúc quen thuộc đó khiến điên dại.
Vu Việt buông , cắn nhẹ mấy cái, khàn khàn : “Lúc nào Phù Đò cũng phân rõ quan hệ với bổn vương như thế.”
“Nếu rõ một chút, chỉ sợ tương lai sẽ oán hận.”
“Không , bổn vương vĩnh viễn sẽ thương tổn Phù Đồ.” Đôi môi của Vu Việt lướt qua trán “Hắn”, mí mắt, chóp mũi, đến bên môi, “Bổn vương Phù Đồ trở thành quốc sĩ, một vạn , cũng Phù Đồ trở thành yêu quý nhất.”
“Chủ công phần quá tham lam .”
“Bổn vương tham đấy, giữ chặt đôi cánh của Phù Đồ, bổn vương mãi mãi thể an lòng. Chưa từng nào thể khiến cho bổn vương nôn nóng như thế, cho nên Phù Đồ, ngươi thể quan tâm .”
Mê Truyện Dịch
“Nếu như Phù Đồ vẫn buông bỏ tôn ti của nam tử, lẽ nào Chủ công vẫn sẽ cứ tùy tiện đòi hỏi Phù Đồ giống như bây giờ ?”
Mặc Phi Vu Việt đặt ở , hai tay đều kiềm chế. Chỉ thể để mặc cho hôn môi .
“Có lẽ .” Vu Việt ***** vành tai của “Hắn”, trầm giọng : “Bổn vương sẽ khiến cho Phù Đồ quen dần với sự tiếp xúc của bổn vương, từ hôm nay trở , bổn vương sẽ cho phép ngươi kháng cự, cũng cho phép ngươi chiến tháo lui nữa.”
Mặc Phi loạn nhịp, phần dở dở . “Phù Đồ, buông bỏ những cố kị đó , Phù Đồ nhận thấy là dần dần chấp nhận bổn vương đó ?”
Chấp nhận ư? Mặc Phi , giờ nàng đều bó tay chuyện tình cảm, hơn nữa giới tính của bản cũng là một khảo nghiệm. Điều nàng thực sự để tâm trở thành của Vu Việt, mà là trở thành “Nữ” nhân của Vu Việt. Tình cảm của Vu Việt đối với nàng vượt lên giới tính, nếu như nàng thừa nhận, lẽ cũng sẽ tức giận, thậm chí thể còn thành hôn ngay tức thì.