Phù Đồ Nữ Tướng

Chương 275: Phù Đồ Nữ Tướng



“Loại việc xoa bóp như thế thể phiền đến Chủ công? Gọi hầu là .” Mặc Phi đang suy nghĩ nên tìm một hầu tới đây việc đó .

“ mà,” Vu Việt xuống bên cạnh Mặc Phi, ánh mắt lấp lánh “Hắn” , “Bổn vương để khác chạm Phù Đồ.”

Trái tim của Mặc Phi đập thịch một cái, hồi lâu mới lắp bắp : “… Đều là nam tử, để ý đến những điều nhỏ nhặt ?”

“Bổn vương để ý đấy, tất cả của Phù Đồ đều chỉ thuộc về duy nhất một bổn vương, khác đừng mơ chạm tới nửa phần.”

Mặc Phi nhịn hầu đang quỳ gối ngoài cửa, nhỏ giọng : “Chủ công, cẩn trọng lời .”

Vu Việt thèm liếc mắt đến những , chỉ thản nhiên : “Ai dám chỉ trích, c.h.é.m thẳng là .”

Mặc Phi cố nhịn xúc động trợn mắt, nàng chút nghi ngờ về tính chân thực trong những lời của , tuyệt đối c.h.é.m là chém. Điển hình của chủ nghĩa bá quyền, phụ tá , thật đúng là nhiệm vụ thì nặng mà con đường xa.

Có điều, quan trọng nhất hiện giờ vẫn là giải quyết cái vấn đề “*****” nan giải.

Đang suy nghĩ tìm lời để thì Dư Sơ bưng đến, cúi đầu hành lễ với hai .

Mặc Phi sáng mắt, với Vu Việt: “Chủ công hẳn mệt mỏi , bằng về nghỉ ngơi sớm . Về phần Phù Đồ, để cho Dư Sơ hầu hạ là . Thời gian khi ở thảo nguyên, là Dư Sơ theo chăm sóc , nàng xoa bóp giỏi, giúp Phù Đồ giảm bớt đau đớn của vết thương.”

Dư Sơ nhịn ngẩng đầu liếc Mặc Phi, kết quả đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vu Việt, vội vàng cúi đầu, trong lòng run run thầm : nàng xoa bóp từ khi nào thế…

“Có đúng ?” Vu Việt chằm chằm Dư Sơ mấy , sắc mặt âm trầm đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới , “Nếu như , thì để cho nàng hầu hạ ngươi .”

Mặc Phi thầm thở dài nhẹ nhõm một : “Đa tạ Chủ công.”

Đến khi nước ấm đưa đến, Vu Việt cũng ở lâu, dặn dò vài câu cất bước rời khỏi đó.

Dư Sơ đặt lượt quần áo và đồ dùng hàng ngày xuống, thử độ nóng của nước, đó với Mặc Phi: “Tiên sinh, thể tắm rửa .”

“Dư Sơ, ngươi ngoài , để đây một là .”

Dư Sơ nàng, nhỏ giọng : “Không bảo Dư Sơ xoa bóp cho ?”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc Phi bất đắc dĩ: “Vừa chỉ lấy cớ thôi, hẳn là Dư Sơ luôn tắm rửa một .” Khi ở thảo nguyên, bởi vì điều kiện cho phép nên Mặc Phi gần như tắm, mỗi đều chỉ lấy nước lau . Thỉnh thoảng nới lỏng vải buộc n.g.ự.c một chút cũng cẩn thận, dám cho khác tới gần.

Dư Sơ yên lặng một lúc, xoay phía ngoài bình phong, đó trở , chỉ nàng nhỏ giọng : “Kỳ thật, Dư Sơ đang lo lắng điều gì.”

Mặc Phi sửng sốt, hỏi : “Dư Sơ cái gì?”

Dư Sơ ngừng , đó như đưa quyết định gì, nghiêm túc với Mặc Phi: “Kỳ thật Dư Sơ sớm là… nữ tử.” Hai chữ “Nữ tử” cùng cực kỳ nhỏ.

Mặc Phi kinh hãi, một lúc lâu vẫn đáp .

Dư Sơ xuống bên nàng, tiếp tục : “Sau khi vượt qua con đường lửa ngất xỉu, lúc cả nóng rực, Dư Sơ bèn giúp lau thể, kết quả phát hiện…”

Mặc Phi bắt lấy tay của Dư Sơ: “Việc trừ Dư Sơ , còn ai ?”

“Chỉ một Dư sơ , ngay cả Bảo Tôn cũng .”

Mặc Phi thở một .

Dư Sơ : “Tiên sinh yên tâm, Dư Sơ cũng là nặng nhẹ, nữ tử hành động ở nơi bao nhiêu gian nan, Dư Sơ hiểu rõ.”

“Cảm ơn, Dư Sơ.” Mặc Phi tin nàng, từ khi nữ tử theo nàng rời khỏi thôn, dù chịu mệt nhọc suốt chặng đường nhưng từng nửa câu oán hận. Bảo Tôn y thuật nên tôn kính, mà cho tới bây giờ Dư Sơ tiếng tăm gì, hiến dâng yên lặng.

Giữ bí mật một lâu, bây giờ một để chia sẻ, ngược là một chuyện đáng vui mừng.

“Hãy để cho Dư sơ xoa bóp cho .” Dư Sơ giúp Mặc Phi cởi y phục.

Mặc Phi thùng lớn bên cạnh, với nàng: “Dư Sơ lấy một bộ y phục đây tắm cùng với . Dù cũng thể tắm trong thùng, Dư sơ dùng cũng đỡ lãng phí chỗ nước ấm .”

Dư Sơ thành tiếng, phòng mang tới một bộ y phục.

“Tiên sinh, buộc thường xuyên như khó chịu ?” Dư Sơ giúp Mặc Phi kì lưng dò hỏi.

“Khó chịu cũng nhịn, cũng may đầy đặn giống như Dư Sơ.”